[CHAP 6] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN

 

“Nếu không gặp cậu thì hôm nay tôi đã không sử dụng căn phòng này.”

Mặc dù cảm thấy ánh mắt anh ta dán vào mặt mình, tôi vẫn không quay lại. Tôi hành động theo sự thôi thúc của mình và hơi nóng từ tối qua vẫn còn đọng lại trong cơ thể. Tôi biết đó là một lựa chọn mạo hiểm.

“Tôi không nghĩ là cậu thực sự tin tưởng tôi.”

“Nếu tin thì sao, mà không tin thì sao?"

Chúng tôi chỉ ngủ với nhau một lần.

Vừa định uống thêm chút rượu nữa, thì người đàn ông đưa tay ra cản trước mặt. Theo phản xạ tôi quay lại, đúng như dự đoán, anh ấy đang nhìn tôi với ánh mắt say đắm. Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Cơn đau âm ỉ kéo dài ở thắt lưng bên dưới tôi dường như đang chuyển thành ham muốn tình dục. Niềm ham muốn được mang lại bởi cơ thể tuyệt vời đứng trước mặt, thỏa mãn bất cứ điều gì tôi muốn, thật sống động. Niềm khao khát đó đã làm lu mờ mọi lo lắng, băn khoăn khác. Chẳng phải người ta thường nói ‘mùi vị biết’ là thứ đáng sợ nhất đối với người đang ăn kiêng sao?

Anh quàng tay qua vai tôi, đầu ngón tay chạm vào mái tóc.

Cậu đang nuôi tóc dài cho dự án tiếp theo của mình à?”

Không phải như vậy, chỉ là… tôi đã bỏ bê tóc tai của mình sau dự án trước và bây giờ nó thành ra thế này.”

Không nhìn vào mắt, cũng không đẩy tay anh ấy ra. Tóc rõ ràng không có dây thần kinh, nhưng tôi có cảm giác cơ thể mình đang vặn vẹo theo từng nhịp cọ xát.

Tôi nhìn xuống ly rượu trong tay rồi chìm trong suy nghĩ: Tại sao mình lại đi tới bước này? Tôi thầm trách mình lẽ ra nên có một lựa chọn khác.

“Người ta nói Jeong Ji In đẹp như một hoàng tử đến từ Châu Âu vậy.”

 Haha... ai nói cơ?” Đó là một tiếng cười ngượng ngùng.

“Một thành viên trong công ty chúng tôi. Người ta nói làm diễn viên đẹp quá thì sẽ bị hạn chế về vai diễn.”

Tôi chỉ mỉm cười chứ không nhìn anh ấy. Ngược lại, anh nhìn tôi một cách kiên trì.

Bàn tay anh khẽ vuốt tóc tôi rồi chạm vào vành tai. Không muốn bị nhìn thấy mình nuốt nước bọt một cách khô khốc, tôi hé môi nhấp miếng rượu.

Anh lần mò ngón tay vào bên trong tai, vuốt ve tạo cảm giác dễ chịu.

“Cảm ơn vì đã cho tôi thấy con người thật của cậu… Tôi rất biết ơn, tôi xin lỗi…”

Sự vuốt ve, cọ xát như muốn lướt qua hết những đường cong phức tạp tạo nên đôi tai, khiến cho giọng của tôi trở nên rời rạc.

Anh…cứ làm đi?

Anh vòng tay qua cổ tôi như chờ đợi thời cơ để phản ứng.

Tôi dang tay ra giữ thăng bằng để rượu không bị đổ. Đó là một hành động phản xạ. Anh ép môi mình vào tôi và đẩy chúng thật mạnh. Anh nâng cằm và ghì chặt cổ tôi. Sự ma sát mãnh liệt đến nỗi môi tôi khhếch lên khi hai gương mặt cọ sát vào nhau.

“Ư..ưm..đợi..."

Đó là điều cần phải tránh.

Anh ấy là người Hàn Quốc và sống ở Hàn Quốc. Chúng tôi thậm chí còn không làm cùng ngành.

Tuy nhiên, thâm tâm tôi lại đang tìm lý do để chấp nhận đôi môi của anh ấy.

Khi tôi chưa kịp mở miệng thì anh đã ngoặm lấy môi dưới của tôi. Cơn đau nhức nhối khiến niêm mạc mềm mại bỏng rát. Môi tôi vẫn còn nhạy cảm vì hậu quả của đêm qua.

Người nóng lòng muốn tiến sâu, kẻ lại ngoan cố kháng cự. Anh kéo môi dưới của tôi mạnh đến mức khiến tôi trông như đang sắp cười rồi buông ra. Anh không thấy chán mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần. Hai con mắt rực lửa nhìn tôi đầy sự thắc mắc như muốn hỏi tại sao mãi không chịu hé miệng.

Khi tôi lao vào anh ấy lần nữa và dùng môi mình gặm vai anh ấy, một cảm giác phấn chấn khiến tôi dựng tóc gáy.

Đôi vai, bộ ngực rắn chắc được che phủ bên trong chiếc áo sơ mi. Tôi chợt nghĩ nó sẽ vấy đầy dấu vết của tôi để lại tối qua. Như thể cảm nhận được cảm xúc đó, cánh tay anh vòng qua khe hở ôm chặt lấy eo. Tôi cố gắng xoay cằm để thoát khỏi môi anh ấy.

KHÔNG!”

Đôi mắt anh mở to như thể vừa nghe được điều gì đầy bất ngờ. Tôi đẩy bộ ngực phập phồng của mình ra khỏi anh và đặt ly rượu xuống bàn.

“Hôm nay tôi không đến đây để làm việc này…”

Đôi môi của người đàn ông vừa rút lui được một lúc lại tiến lên. Lần này, anh dùng sức nặng của phần thân trên để ghì chặt tôi. Khi bị đẩy đến mép ghế sofa, tôi há miệng thở. Chiếc lưỡi ngay lập tức bị xâm chiếm không một chút do dự. Có vẻ như anh ấy coi việc từ chối là một phần của trò chơi. Như ngày hôm qua. Không, như sáng nay.

Anh ta đẩy chiếc lưỡi thẳng tắp của mình đến tận lưỡi gà, chém từ trên xuống dưới khiến tôi muốn ngạt thở. Môi chúng tôi chạm sâu đến mức răng va vào nhau. Chuyển động của lưỡi lướt qua màng nhầy trong miệng khiến anh ngần ngại nhưng không hề nao núng.

Sau khi khám phá phần sâu nhất trong miệng tôi, anh ấy trượt ra, dùng đầu lưỡi gãi vào răng hàm trên rồi tự tin cắn.

Cậu chưa nói safe word, nên tôi sẽ tiếp tục. Tôi có thể làm tiếp không?"

“Ya… anh yêu. Anh yêu*!"

Trước tiếng hét đầu hàng khẩn cấp, người đàn ông nhăn mặt và thở dài. Trông anh ấy có vẻ khó chịu vì cuộc vui liên tục bị tôi làm hỏng.

“Thật sự… tôi thật sự không thể...”

“Vì sao?”

Anh vuốt tóc với vẻ mặt căng thẳng. Tuy nhiên, ngay cả khi không hài lòng, anh vẫn ngả người ra sau. Thực tế khía cạnh tiếp xúc mức độ này cũng quá sức chịu đựng của tôi. Đó là một sự mạo hiểm. Phải chi nơi làm việc của tôi là Bangkok và đây là chuyến công tác ở Seoul...

Sau khi chỉnh trang lại chiếc áo xộc xệch của mình, tôi chuyển sang ngồi trên ghế so-fa đơn bên cạnh. Có lẽ cho rằng tôi đối xử với anh như một con vật nên ánh nhìn của anh thoáng hiện vẻ đau khổ. Tôi nói nhanh trước khi quyết tâm của mình chùn bước.

“Dù không nổi tiếng lắm nhưng gương mặt của tôi vẫn được nhiều người biết đến”.

Cậu nghĩ tôi sẽ làm ầm ĩ lên chuyện mình vui vẻ với Jeong Ji In trong khách sạn à?"

Xin lỗi, nhưng đó CHÍNH XÁC LÀ ĐIỀU TÔI ĐANG LO LẮNG. Làm sao tôi có thể tin tưởng anh trong khi chúng ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua? Không phải tôi đa nghi, nhưng tôi không thể tin ai trong tình huống này. Sự xuất hiện của anh ngày hôm qua và cả hôm nay là những tình huống khá khác thường đối với tôi.

“Nếu điều đó xảy ra, có vẻ như tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Tôi không nghĩ xã hội Hàn Quốc cởi mở đến mức một người đàn ông có thể đi rêu rao khắp nơi về việc ngủ với một người đàn ông khác.”

Cũng có lý. Nhưng việc anh ta đang ở Hàn Quốc, nói tiếng Hàn, làm việc và sinh sống như những người Hàn trong khi mới hôm qua còn ở Bangkok, nói tiếng Anh và làm việc ở Thái Lan thật là ảo diệu.

“Tôi thừa nhận hai hôm nay tôi đã có những hành động khó hiểu. Tôi xin lỗi."

Người đàn ông nhặt chiếc ly đã bị bỏ quên của mình rồi quyết định giữ im lặng

Thật sự xin lỗi nhưng cậu vui lòng rời đi được không?”

Tôi có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng điệu đột ngột của anh ấy.

Thành thật mà nói, tôi không có gì để biện hộ về những hành động tôi đã làm ngày hôm nay, tôi đáng bị chỉ trích. Nếu người mà tôi vừa vui vẻ với nhau đêm qua chấp nhận lời đề nghị đi uống nước trong phòng khách sạn, có lẽ tôi sẽ coi đó là một tín hiệu đồng ý.

Tôi đứng dậy sau khi thấy anh ấy vừa uống rượu vừa nhíu mày. Tôi kéo chiếc áo khoác xuống và vuốt phẳng những nếp nhăn. Lần này tôi nhìn anh còn anh ấy thì đang cố không nhìn về phía tôi. Anh ấy là người bị từ chối nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình bị đuổi ra ngoài.

Tôi vừa định băng qua phòng khách và đi vào hành lang dẫn đến lối vào thì một giọng nói trầm trầm đã ngăn tôi lại.

Cậu là Frey* phải không?”

Đó là một câu hỏi mà tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoái nhìn lại. Người đàn ông đang bày tỏ sự tự tin của mình dưới dạng một câu hỏi.

Anh ấy đang ngồi trên sofa và nhìn về phía tôi, dường như đã rũ bỏ hoàn toàn những cảm xúc trước đó. Anh ta cúi người xuống và tựa khuỷu tay lên đùi, trông bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Tôi nghĩ tôi đã hiểu.”

“Anh muốn nói gì?"

Anh ta đang cố đe dọa tôi phải không? Mồ hôi lạnh túa ra nhớp nháp và đầu óc tôi cảm thấy choáng váng. Liệu việc đùa với lửa, chuyện chỉ xảy ra một lần ở một thành phố cách Seoul khoảng 4.000 km, có khiến sự nghiệp của tôi tan thành mây khói?

Tôi không sợ mất đi danh tiếng tầm thường của mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khuôn mặt của mẹ và các em tôi lướt qua.

Anh xoay ly uống hết chỗ rượu còn lại. Suốt thời gian đó, anh không rời mắt khỏi tôi.

“Bởi vì tôi giống kiểu Hunter hơn.”

“À...”

Hôm qua cậu không cảm thấy điều đó à?"

Người đàn ông đứng dậy với vẻ mặt khó hiểu. Mặt trước áo sơ mi của anh nhàu nát sau khi lăn lộn với nụ hôn. Anh bước đến lối vào hành lang, tựa vai vào tường và mỉm cười cay đắng.

“Nhìn phản ứng của cậu, cậu có biết thuật ngữ này là gì không?”

“Không phải quá nguy hiểm khi để ai đó vào phòng và yêu cầu họ BDSM với mình sao? “Điều gì xảy ra nếu người kia quá phấn khích và không giữ đúng những gì họ đã thỏa thuận?”

Đang cằn nhằn đột nhiên anh ta cau mày, mím môi lại như thể đã nói quá nhiều.

“Cậu có thực sự chọn bạn ngủ của mình một cách nguy hiểm như vậy không?”

*anh yêu (darling): safe word mà hai người đã thỏa thuận ở Bangkok

*Frey, Hunter: các thuật ngữ trong BDSM

 

 CHAP TRƯỚC  |  MỤC LỤC  |  CHAP SAU

Comments