[CHAP 5] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN

 

Người đàn ông đến quán bar trước tôi.

Đang trong sự kiện của một thương hiệu thời trang nên anh ấy mặc bộ đồ vest lòe loẹt, cộng thêm khuôn mặt mộc không đeo kính và mái tóc thời thượng làm cho anh không còn cứng nhắc như trong cuộc họp ngày hôm qua.

“Món cocktail đặc biệt cho sự kiện hôm nay nghe có vẻ ngon đấy. Cậu có muốn thử không? Tôi nghe nói đó là món tủ của một nhân viên pha chế nổi tiếng đã giành chiến thắng cuộc thi quốc tế.”

Người đàn ông tựa người vào quầy bar, ra hiệu bằng tay gọi nhân viên pha chế vào trong trước khi nghe câu trả lời của tôi. Người pha chế ăn mặc lịch sự trong bộ vest đồng phục jacket đỏ, bắt đầu pha chế cocktail với những động tác nhanh nhẹn và điêu luyện.

Trong khi theo dõi màn biểu diễn ngoạn mục của người pha chế rượu, người đàn ông dường như không có chút hứng thú nào với những gì đang diễn ra trước mắt. Tôi là người mở miệng đầu tiên vì cảm giác như mình đang bị thẩm vấn trong im lặng mặc dù mình chẳng làm gì sai cả.

“Anh là người Hàn Quốc phải không?”

Lúc này anh ấy quay phần thân trên về phía tôi và mỉm cười. Đó là một điệu cười có vẻ hơi ác ý.

Nếu biết điều đó thì tôi đã không ngủ với anh, bây giờ cậu đang nghĩ thế đúng không?”

Khoảng một nửa là vậy, một nửa thì không. Chuyện tôi quyết định ngủ với anh ấy không phải vì cho rằng anh ấy không phải người Hàn Quốc. Nói chính xác hơn, đó là vì tôi đánh giá rằng anh ấy không sống ở Hàn Quốc.

“Vậy tại sao anh lại ở đây? Hôm qua anh nói anh phụ trách khách sạn ở Bangkok. Nhân tiện, hôm nay bạn lại đến phụ trách khách sạn Knox ở Hàn Quốc à?”

“Khách sạn ở Bangkok đang trong quá trình được Knox mua lại. Các thủ tục quan trọng gần như đã hoàn tất nên ngày hôm qua giống như một bữa tiệc nhẹ chào hỏi giữa các team của chúng tôi vậy.”

Vậy là anh không nói dối phải không?

Người pha chế đổ nước từ bình lắc vào một chiếc ly chứa đầy đá bào rồi bắt đầu trang trí nó bằng chanh, rau thơm và hoa dâm bụt màu đỏ thẫm. Mặc dù quan sát động tác tay của người phục vụ quầy rượu, nhưng tâm trí của chúng tôi đang hướng thẳng vào nhau.

“Xem kìa, là Jeong Ji In, Jeong Ji In phải không?”

Nghe thấy ai đó bàn tán, ánh mắt anh ấy liếc qua vai tôi. Như thể tình huống này không mấy dễ chịu, anh khẽ cau mày rồi tiến lại gần để thu hẹp khoảng cách. Vai kề vai gần như chạm vào nhau. Mùi hương nồng nàn còn sót lại đêm qua khẽ kích thích khứu giác.

“Tôi luôn ở chi nhánh Hoa Kỳ, chỉ mới về Hàn Quốc khoảng 6 tháng sau khi được bổ nhiệm đến chi nhánh Seoul. Vì khá bận bịu với một số dự án nên không có thời gian để theo dõi các làn sóng hallyu ở Hàn Quốc.”

Dù là người Hàn Quốc và làm việc tại một công ty Hàn Quốc nhưng anh ta lại không hề che dấu việc mình không biết nam diễn viên Jeong Ji In. Đó là lời giải thích đại khái.

“Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Jeong Ji In ở đây, vì vậy đừng nhìn tôi với vẻ mặt cảnh giác như vậy.”

Anh ấy nói thêm như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

Nghĩ về chuyện đó, anh ấy không lừa dối tôi điều gì cả. Cũng như việc tôi không tiết lộ mình là diễn viên Hàn Quốc, thì anh ấy cũng không nói về bản thân mình. Chỉ là kỳ vọng của tôi hơi khác, và tôi... không gặp may.

Người pha chế đặt hai ly cocktail đã pha xong lên chiếc lót ly có in lo-go thương hiệu L. Chúng tôi gần như nâng ly cùng một lúc.

“Tôi đoán yêu cầu của cậu khá cao.”

“Cậu lựa chọn bạn tình dựa vào ngoại hình hay khả năng đàn ông của người đó?”

Tôi giận dữ trả lời, chạm ly của mình vào ly anh ấy.

“Không hẳn, chỉ cần ngoan ngoãn ở trên giường thôi!”

Người đàn ông mỉm cười lắc đầu. Nhấp một ngụm xong, anh ta đặt ly trở lại tấm lót rồi khoanh tay dựa vào quầy bar, miệng nhâm nhi chiếc ống hút. Khi tôi nhìn vào một bên gương mặt, cảm tưởng như anh ta đang làm điều gì đó không phù hợp với hình thể to lớn của mình. Tôi cũng cắn vào ống hút, hương vị khiến tôi liên tưởng đến một khu nghỉ dưỡng có khí hậu ôn hòa nằm dọc theo đường bờ biển tuyệt đẹp. Một hương vị kích thích mọi người và khuyến khích họ đưa ra những quyết định bốc đồng...

“Nói đến cái giường…”

Người đàn ông nghiêng người về phía trước quầy bar và nhìn lại tôi.

“Có một căn phòng phía trên mà công ty đã sắp xếp cho tôi. Sao chúng ta không đến đó uống thêm chút nhỉ?”

Ngày hôm qua, anh ấy còn tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn khi ngỏ ý tại quán bar ở Bangkok, nhưng hôm nay trông anh ấy có vẻ hơi ủ rũ khi đưa ra lời đề nghị. Anh ấy là một người trưởng thành rất lạnh lùng và cứng rắn, hay chỉ là một cậu bé không giỏi che đậy cảm xúc? Khi nghĩ về hai mặt trong cùng một người của anh ta, tôi bật cười.

“Tại sao cậu lại cười?"

“Tôi chỉ… nghĩ thời điểm anh xuất hiện thật thú vị.”

Người đàn ông nheo mày một lúc như thể không hiểu ý, nhưng sau đó anh ta cũng nhận ra và cười khúc khích.

“Tôi biết, đúng vậy! Bất kể làm gì tôi đều có xu hướng là người đầu tiên, nhưng kỳ lạ thay, hôm qua và cả hôm nay tôi luôn đến sau người khác.”

(*chú thích: ngày hôm qua ở Bangkok, anh ta đến sau người đàn ông mời mọc bot, còn hôm nay anh ta lại đến sau Yoon Joo Ho)

“Có vẻ như vậy..?”

“Tôi nghe nói Yoon Joo Ho là người kỹ lưỡng trong việc quản lý bản thân, nhưng anh ấy có vẻ bất cẩn hơn tôi nghĩ.”

“Anh bảo rằng mình không biết gì về làn sóng Hàn Quốc, nhưng lại biết Yoon Joo Ho?"

“Anh ta là KOL* của chi nhánh Knox Trung Quốc. Tôi không biết nhiều về anh ta, chỉ nhận được thông tin ngắn gọn.”

Vẻ mặt và giọng điệu cứng rắn của người đàn ông như muốn nói rằng tôi nên ngừng nghi ngờ anh ta. Cảm thấy có chút tiếc nuối, tôi ngoảnh mặt đi và nhâm nhi chiếc ống hút. Sau khi nhấp một ngụm cocktail sảng khoái, tôi quay lại chủ đề cuộc trò chuyện trước đó.

“Ngay cả khi có ai đó nhìn thấy, họ cũng sẽ không có bất kỳ nghi ngờ kỳ lạ nào. Ở Hàn Quốc, người cùng giới trao đổi chìa khóa thẻ không có nghĩa là họ có quan hệ tình dục. Hơn nữa, cũng sẽ chẳng ai nhận ra rằng đó là một chiếc chìa khóa thẻ.”

“Có tôi nhận ra đây!”

Người đàn ông trỏ vào mặt mình. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta chỉ lên trần nhà một cách thích thú.

“Cậu có muốn đi lên không?”

*

“À, chuyện là…tôi tình cờ gặp một người bạn cũ ở đây... Không, tôi biết anh ấy lúc còn ở Ý. Àh... tôi có lẽ sẽ phải bắt taxi về sau...”

Cửa sổ dài của phòng nhìn ra sông Hàn. Khách sạn nằm trên đồi nên có tầm nhìn như thể đang ở trên cao. Đó là một trong những niềm tự hào của Nox Seoul.

Tôi nói chuyện điện thoại với Jae Woo trong khi đảo mắt ngắm cảnh đêm xung quanh sông Hàn. Người đàn ông đang mở chai rượu trước quầy bar mini nhìn tôi với nụ cười đầy ẩn ý. Tôi cũng tủm tỉm cười đáp lại, cảm thấy mình như một đứa nhóc tuổi teen đang bày trò tinh quái nhằm qua mặt sự giám sát của người lớn.

“Lái xe cẩn thận!”

Dù đã cúp máy nhưng tôi vẫn đứng bên cửa sổ một lúc.

Khi đến gặp Yoon Joo Ho, tôi không cần phải nói dối quản lý. Tôi không những không đề cập đến mục đích của cuộc gặp, mà còn không nói dối về việc gặp Yoon Joo Ho.

Việc ở trong phòng khách sạn với một người đàn ông mà tôi hầu như không biết đột nhiên khiến tôi cảm thấy hồi hộp. Có lẽ anh ta là một đối tác nguy hiểm hơn cả một người đàn ông mà tôi không hề quen biết. Bởi vì anh ấy là người đàn ông tôi đã ngủ cùng một lần.

Tôi nghịch nghịch chiếc điện thoại trong tay trong khi miên man nghĩ về những chuyện không đâu. Trước khi kịp nhận ra, thì anh ta đã ở trước mặt. Tôi nhận lấy chiếc ly anh ấy đưa, nhưng không nhìn vào mắt anh ấy. Như thể đang trốn tránh, tôi quay người rồi tiến về phía ghế sofa.

“Khách sạn Knox rộng thật nhỉ? Cung cấp cả những dãy phòng như thế này cho nhân viên của mình.”

“Bởi vì tôi làm việc vào ngày nghỉ nên họ khoe khoang bằng cách cho tôi một căn phòng trống. Nhưng thực ra đó chỉ thứ ưu đãi lấp liếm để yêu cầu tôi làm thêm rất nhiều việc.”

Người đàn ông tựa lưng vào cửa sổ và tỏ vẻ không hài lòng. Từ những thông tin ít ỏi tôi có được, có vẻ như công ty đã ép anh ấy hơi quá. Mặc dù vậy, họ cũng đang cố gắng xoa dịu anh ấy ở một mức độ nào đó, như là cho phép anh ta sử dụng một căn hộ để đổi lấy việc làm việc vào cuối tuần. Dù sao đi nữa, rõ ràng rằng cấp bậc anh ta không phải là cấp dưới, người phải canh gác phòng tiệc trong suốt thời gian sự kiện.

Mặc dù không phải là suite* cao cấp nhất, nhưng ở đây có cả phòng ngủ và phòng khách riêng biệt rất tiện nghi và sang trọng. Đó là không gian thể hiện rõ bản sắc của Knox là một khách sạn sang trọng 5 sao hơn là một khách sạn kinh doanh thông thường.

Tôi ngồi trên ghế sofa đối diện trực tiếp với cửa dẫn vào phòng ngủ. Chiếc sofa mềm mại đến mức tôi có thể chìm vào trong nó, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi không thể nằm ngửa thoải mái được.

“Vào cuối tuần, lượng đặt phòng nhìn chung thấp và đặc biệt là các phòng suite. Dù sao thì đây cũng là một căn phòng trống nên tôi chỉ được hưởng lợi chút thôi.”

Người đàn ông đóng cửa sổ rồi bước về phía tôi. Mặc dù không nhìn lại nhưng tôi cảm nhận được sức nặng của anh ta trên chiếc nệm sofa bên cạnh mình.

*KOL: Key opinion leader – người có sức ảnh hưởng, người đại diện một thương hiệu

*Suite: là loại phòng cao cấp nhất thường có trong những khách sạn 4-5 sao

 

 CHAP TRƯỚC  |  MỤC LỤC  |  CHAP SAU

 

Comments