[CHAP 4] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
Yoon Joo Ho nắm lấy tay tôi, im lặng không trả lời. Tham dự sự kiện không chỉ có những người nổi tiếng mà còn có cả những người hoạt động trong ngành xã hội, những người trong ngành thời trang, xuất bản và những người có ảnh hưởng trong các lĩnh vực liên quan. Không ai là không chú ý đến Yoon Joo Ho. Những ánh mắt đó thật nặng nề. Tôi rút tay ra khỏi Yoon Joo Ho, người đang đi trước một bước.
“Này, giải thích trước rồi hãy đi.”
“Đạo diễn Hwang đang ở đây và ông ta muốn gặp cậu.”
“Tại sao?”
Đạo diễn Hwang là người chỉ đạo bộ phim truyền hình Đêm Vĩnh Cửu, được coi là một trong những tác phẩm đáng mong đợi nhất nửa cuối năm nay.
“Đã lâu rồi cậu chưa nghỉ làm lâu như vậy, có vấn đề gì?”
Yoon Joo Ho nói thẳng thừng. Chắc hẳn anh ấy đã đọc được vẻ mặt miễn cưỡng của tôi.
Đầu tôi nặng trĩu. Phần mông, nơi vẫn còn cảm giác nặng nề, không hiểu sao lại ngứa ngáy hơn.
“Cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi. Nhưng anh nên sửa chữa hành vi liều lĩnh này…”
(*hành vi nắm tay dắt đi nơi công cộng)
Tôi biết nói về chuyện đó cũng vô ích. Đúng như dự đoán, Yoon Joo Ho đang nhìn tôi với vẻ mặt như thể anh ấy không hiểu vấn đề là gì.
“Nào, bây giờ tôi đã giải thích rồi, tôi có thể đưa cậu đến chào đạo diễn Hwang được chưa? Làm ơn! Làm ơn! Được chứ?”
Nhìn anh chàng đang cố tình trêu chọc tôi như thể anh ta hài lòng khi nói điều này, tôi chỉ khẻ đẩy lưng anh ta. Làm sao tôi có thể thay đổi được một chàng hoàng tử, người đã là ngôi sao hơn 20 năm, gần như cả cuộc đời, kể từ khi còn là một đứa trẻ?
Hơn nữa, rõ ràng việc ra mắt đạo diễn Hwang cùng với Yoon Joo Ho sẽ có lợi hơn là đến gặp đạo diễn Kang và đưa đầu xuống đất. Đây không phải là lúc để phàn nàn nói rằng bạn không thích được giao một vai nào đó thông qua mối quan hệ cá nhân.
Bàn của đạo diễn Hwang cũng “rực rỡ sắc màu” như bên đạo diễn Kang Woo Hyun. Những nhà thiết kế thời trang, nhiếp ảnh gia, nhà tạo mẫu... Tất cả bọn họ đều là những người nổi tiếng, ngoại trừ một nữ diễn viên ít tên tuổi hơn đang ở độ tuổi trung niên đã được xác nhận sẽ tham gia Đêm Vĩnh Cửu và là tiền bối lâu năm của tôi.
Tác phẩm của đạo diễn Kang Woo Hyun không được yêu thích lắm. Đạo diễn Kang là một đạo diễn phim mang lại danh tiếng hơn là thành công phòng vé. Trong khi đó, đạo diễn Hwang Soo Young lại đảm bảo cả sự nổi tiếng cho diễn viên lẫn thành công ở phòng vé. Số lượng ngôi sao làn sóng Hallyu khổng lồ mà ông tạo ra nhiều đến mức người ta có thể đếm được trên cả hai bàn tay.
Yoon Joo Ho đưa tôi đến bên cạnh đạo diễn Hwang đang ngồi ở bàn trong cùng. Đó là một chiếc ghế đặc biệt mà tôi sẽ không thể nào vào được nếu không đi cùng Yoon Joo Ho.
“Đạo diễn, đây là người bạn mà tôi đã kể cho anh nghe.”
“Xin chào đạo diễn. Thật vinh dự được gặp ông, tôi là Jeong Ji In.”
“Cậu Jeong cần biết sự kiên trì của Yoon Joo Ho trong việc giới thiệu cậu đấy!”
Đạo diễn Hwang vui vẻ đùa giỡn với người ngồi bên cạnh, lắc đầu với nụ cười trên môi. Tôi nhìn vào mặt Yoon Joo Ho để xem anh ấy muốn nói gì, nhưng thật khó để nhận được lời giải thích mà tôi mong đợi.
Đạo diễn Hwang mặc một bộ trang phục màu đen đơn giản, không có bất kỳ phụ kiện trang trí nào, với mái tóc được vuốt ngược ra sau ngay ngắn, tỏa ra một bầu không khí đáng sợ. Mặc dù rõ ràng ông ấy đang mỉm cười nhưng có vẻ như không thoải mái.
“Tất nhiên là tôi biết cậu rồi, Jeong Ji In. Border Line có lẽ là tác phẩm ra mắt chính thức của cậu phải không?”
Hầu hết mọi người đều đề cập đến Tất Cả Dành Cho Bạn và Nhật Ký Ngày Mai là tác phẩm tiêu biểu của tôi. Chỉ những thành viên lâu năm của fan-cafe mới biết tôi xuất hiện trong Border Line với khoảng mười phân cảnh.
“Tôi rất vinh dự khi đạo diễn nhớ đến, nhưng tôi thật xấu hổ vì khi ấy mình chỉ là tân binh.”
“Tôi nghe nói Jeong Ji In rất cứng nhắc, nhưng xem ra cậu ấy giỏi giao tiếp xã hội hơn tôi nghĩ! Bây giờ cậu đã trở thành người nổi tiếng rồi nhỉ?”
Đạo diễn Hwang cười khúc khích trước câu trả lời của tôi. Ông ấy đưa cho tôi một ly sâm panh rồi tự rót vào ly mình.
“Anh cảm thấy thế nào, đạo diễn? Anh có vừa ý với cậu ấy không? Trong làng giải trí hiện nay, không có chiếc mặt nạ nào phù hợp với vai ‘Lee Soo’ hơn Jeong Ji In, tôi chắn chắn!”
“Chà, trước hết…bầu không khí có vẻ hợp lý…”
Đáp lại lời kêu gọi tích cực của Yoon Joo Ho, đạo diễn Hwang nhấm nháp ly sâm panh rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi, thoạt trông có vẻ bình thường nhưng đôi mắt ông ấy lại đầy sắc bén, xuyên thấu mọi thứ.
Thật bất ngờ là hai người thậm chí còn nói về vai diễn cụ thể. Tôi nghĩ mình chỉ đến chào đạo diễn Hwang Soo Young thôi.
“Jeong Ji In, cậu có muốn thử vai cho Đêm Vĩnh Cửu không? Có một vai diễn mà Yoon Joo Ho luôn bảo rằng cậu rất phù hợp, nhưng đó là về ngoại hình. Tôi đoán tôi nên xem diễn xuất của cậu như thế nào.”
“Nếu ngài cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng!”
“Tôi sẽ gửi kịch bản đến công ty. Hẹn gặp lại cậu nhé!”
Nói xong đạo diễn Hwang liền quay sang một người quen khác đến chào hỏi. Nhân cơ hội đó, tôi thả lòng người thư giãn một chút. Tôi thúc khuỷu tay vào sườn Yoon Joo Ho khi trông anh ấy vẫn bình tĩnh ngồi uống sâm panh.
“Đó là vai gì? Sẽ tốt hơn nếu như anh nói với tôi đại khái trước.”
“Cũng đâu phải là thử vai tại đây, có chuyện gì đáng lo lắng đâu! Quan trọng là cậu có cơ hội. Đừng làm hỏng buổi casting đấy!"
Đây đúng là một cơ hội ao ước. Tôi không thể giận người đã giúp đỡ mình nên đành im lặng.
“Hôm nay cậu không có kế hoạch gì khác phải không?”
Sau khi kiểm tra đồng hồ, Yoon Joo Ho cầm ly sâm panh của mình lên và uống cạn một nửa.
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi đã đặt cho cậu một phòng ở trên, cậu có thể sử dụng nó cho đến ngày mai. Tôi phải rời đi lúc 11 giờ vì có lịch trình ở Đài Loan… nhưng dù sao thì hẹn gặp lại cậu sau.”
Thứ anh ta đưa ra là chìa khóa thẻ vào phòng khách sạn.
Lần cuối cùng chúng tôi ngủ cùng nhau là nửa năm trước. Tôi nghĩ bây giờ đã đến lúc phải chấp nhận rằng mối quan hệ tình dục của chúng tôi đã kết thúc một cách tự nhiên. Tôi đoán là tôi đã đánh giá quá cao Yoon Joo Ho.
“Anh hãy tìm chủ sở hữu khác cho cái này đi!”
Tôi nắm chặt chìa khóa thẻ trong tay và đẩy nó về phía ngực Yoon Joo Ho. Ngay lúc anh ấy cau mày định nói điều gì đó, tôi cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua vai tôi từ phía sau, kèm theo đó là một thanh âm trầm mượt.
“Cậu Jeong Ji In.”
Tôi quay lại theo phản xạ, có một người đàn ông hoàn toàn không ngờ tới đang đứng ở đấy.
Nguyên nhân cơn đau lưng nhức nhối của tôi, một người không thể ở đây hay ở Seoul này.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang khi cậu đang nói chuyện, nhưng chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau được không?”
Tôi gần như không thể phản ứng và chỉ ngước lên nhìn anh ấy. Đúng như dự đoán, anh ấy chính là người đã cùng tôi ở Bangkok cho đến tận sáng sớm hôm nay. Hơn nữa, còn gọi tôi bằng cái tên mà tôi chưa bao giờ tiết lộ với anh ấy bằng thứ tiếng Hàn chuẩn phổ thông.
“Ồ, tôi là nhân viên của khách sạn Knox. Tôi muốn chụp một bức ảnh với Jeong Ji In để khách sạn chúng tôi sử dụng cho mục đích quảng cáo.”
Người đàn ông tự giới thiệu mình rồi lần lượt nhìn tôi và Yoon Joo Ho với vẻ mặt cầu xin sự thông cảm.
Những người quản lý khách sạn Nox muốn sử dụng hình ảnh của tôi trong khi một tên tuổi lớn như Yoon Joo Ho đang đứng đây? Ngay cả khi đưa ra một lời nói dối lộ liễu như vậy, người đàn ông vẫn rất bình tĩnh. Tôi không biết làm thế nào anh ấy đến được đây, nhưng tôi đoán có thể anh ấy không biết nhiều về tình hình Hàn Quốc nên mới lấy đại một cái cớ ngớ ngẩn như vậy.
Yoon Joo Ho nhìn về phía tôi gật đầu. Tôi tưởng rằng anh ta sẽ khoe khoang sau đó đuổi người đàn ông này ra ngoài. Nhưng phản ứng thật bất ngờ. Anh có chắc bản thân tin vào lời nói dối rằng đây thật sự là một nhân viên khách sạn? Cho dù anh ta nói rằng muốn chụp ảnh với tôi, phải không?
Với lý do gì đi nữa thì đây cũng là cơ hội tốt cho tôi thoát khỏi tình huống này. Tôi chào đạo diễn Hwang một cách ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi bàn. Mặc dù biết rằng ánh mắt của Yoon Joo Ho đang dõi theo sau lưng, tôi vẫn giả vờ như không nhận ra và cũng không quay lại.
Người đàn ông đứng đợi tôi trước một cây cột cách bàn vài bước, hai tay đút vào túi quần.
Anh ấy đang mỉm cười, nhưng nét mặt vẫn gợn lên vẻ tức giận theo một cách nào đó. Có thể là do vẻ ngoài mạnh mẽ của anh ấy. Bởi vì khi vô cảm, gương mặt anh trông có vẻ nghiêm túc và khắt khe. Khi cười lên, lại trông hơi trẻ trung và tinh nghịch.
“Nếu được thì chúng ta có thể chụp ảnh trước quán bar đằng kia không? Nam diễn viên Jeong Ji In.”
Người đàn ông trỏ vào một quán bar được xây dựng bên trong khuôn viên, gần phía trái sân khấu. Khi phát âm tên tôi được thêm vào cuối, anh ta đã cố tình gằn chữ. Vì thế trông anh càng thêm vẻ tức giận.
Anh ấy im lặng nhìn xuống tôi và bắt đầu di chuyển về phía trước, len lỏi qua đám đông.
Có phải vì đất nước và thành phố đã thay đổi?
Tôi đã ở bên người này cho đến rạng sáng nay tại Bangkok, và giờ tôi có cảm giác như vừa gặp lại anh ấy sau một thời gian rất dài. Tôi xấu hổ hơn tôi tưởng về việc chạm mặt với một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại.
Bởi vì anh ấy là người mà tôi cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại và là người mà tôi định sẽ không bao giờ gặp lại.
CHAP TRƯỚC | MỤC LỤC | CHAP SAU
Comments
Post a Comment