[CHAP 3] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
“Tại sao lại có nhiều người như vậy đến đây chứ? Tất cả bọn họ đều đến đúng ngay chỗ này và dừng lại.” Jae Woo càu nhàu, đấm tay vào vô lăng.
Như lời cậu ấy vừa phàn nàn, có một hàng dài ô tô trên đường lái xe vào khách sạn cùng với sự chen lấn của đám đông ở hai bên đường, nhưng mọi thứ dường như không hỗn loạn lắm. Các nhân viên tổ chức sự kiện đã được huy động vào cuộc, nhưng có vẻ sẽ mất một thời gian để sắp xếp mọi thứ.
“May là chúng ta đi sớm, nếu không chắc bị trễ mất.”
Tựa đầu vào thành ghế, tôi lẩm bẩm với giọng điệu khô khan. Ngay khi vừa trở về từ Bangkok, tôi đã bị kéo đi trong khi chỉ mới ngủ được hai tiếng. Hậu quả của cuộc làm tình mãnh liệt kéo dài đến rạng sáng. Tôi đã tận hưởng cả đêm với suy nghĩ rằng mình có thể ngủ bao nhiêu cũng được ở ký túc xá, nhưng lịch trình đã có sự thay đổi trong khi tôi đi công tác.
Mùa hè vẫn chưa thật sự bắt đầu, nhưng họ lại tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các khách hàng VIP nhằm giới thiệu các sản phẩm mùa thu mới của thương hiệu L.
“Thật tốt khi những-người-bạn của Hong Seo được mời đến. Ban tổ chức thậm chí còn cho phép chúng ta biểu diễn, hy vọng là không đến muộn. Làm thế nào mà quản lý thuyết phục được người ta thế?”
Như thể ý nghĩ đó thật đáng sợ, Jae Woo choàng lấy đôi vai rộng của mình và run lên.
“Lúc nhận được lệnh chở mọi người đi, em đã nghĩ có khi nào đây là một trò đùa không?”
Người nổi tiếng duy nhất được mời đến sự kiện này là Hong Seo từ công ty chúng tôi. Tôi chắc chắn về điều đó cho đến khi rời khỏi Bangkok. Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày, các thành viên khác của Layered, một nhóm nhạc thần tượng mà Hong Seo là thành viên, và tôi đã được thêm vào danh sách khách mời.
“Những lời đáng xấu hổ này là gì? Các cậu đã tham dự một vài sự kiện của thương hiệu này trước đây rồi mà! Lần nào cũng nhận được các phản hồi tốt. Không phải nam diễn viên Jeong của chúng ta là một người đàn ông hoàn hảo sao?”
Nó làm tôi nhớ đến những bình luận mỉa mai về việc tôi đi dự sự kiện của một thương hiệu xa xỉ trong khi không có nổi một bộ phim ra hồn. Trong tương lai, có vẻ như công ty sẽ có thêm những lời chỉ trích về việc ăn bám sự nổi tiếng của Hong Seo, nhưng tôi không dám nói điều đó ra miệng.
Lúc ô tô tiến về phía trước được 1–2m, một tiếng rên phát ra từ miệng khi tôi vặn lưng thay đổi tư thế. Trong tích tắc, sự kích thích mạnh mẽ, cơn đau âm ỉ còn sót lại ở lưng và hông dồn dập quay về.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ đau cơ thôi…”
“Có phải anh lại đến đó chỉ để chụp ảnh và tập thể dục không? Em nghe nói fan của anh không muốn thần tượng của họ dễ dãi với bản thân.”
Thay vì giải thích sự hiểu lầm của Jae Woo, tôi nhẹ nhàng xoa bóp khu vực xung quanh hông. Mặc dù không phải quan hệ tình dục cả đêm, nhưng tôi bị đau cơ khắp người như thể bị đánh đập dã man. Tôi không phải kiểu người hay bỏ qua việc tập thể dục, nên đau đớn thế này thật là hy hữu. Cơn đau khiến tôi nhớ đến một người mà tôi đã gặp ở đâu đó, người đã lập luận rằng không có bài tập nào sử dụng các cơ của toàn bộ cơ thể một cách đồng đều như quan hệ tình dục mãnh liệt ở nhiều tư thế khác nhau.
Để giảm bớt sự khó chịu, tôi di chuyển hông về phía trước và khoanh tay lại.
“Anh, anh không thể khoanh tay như vậy!”
Ga Yoon, nhà tạo mẫu đang ngồi bên cạnh vội kéo tay tôi. Vì phải đứng ở background quảng cáo chụp ảnh ngay lập tức, tôi phải cẩn thận để áo quần không bị nhăn. Tôi nhẹ nhàng buông tay.
“Chắc phải đến hơn một nửa đám đông là người hâm mộ đến xem Yoon Joo Ho ấy nhỉ? Nhưng sao chỉ có những người như chúng ta gặp khó khăn vậy? Này, rình mò quanh đây cũng vô ích thôi, Yoon Joo Hoo sẽ kiếm một dãy phòng vắng và xuống xe tại chỗ đó. Đi đi cho bớt kẹt đường có được không?"
Jae Woo gõ vào vô lăng và lầm bầm những điều mà người bên ngoài cửa xe không thể nghe thấy, rồi đột nhiên quay lại nhìn tôi. Đó là cái nhìn của một người vừa phạm sai lầm.
“À, anh…em.. xin lỗi. Em quên mất Yoon Joo Ho là bạn thân của anh..”
“Không cần phải cẩn thận như vậy đâu, cứ thoải mái đi! Anh ấy là bạn của tôi... nhưng tôi không thân với anh ấy lắm.”
Có những lúc Jae Woo bắt gặp tôi và Yoon Joo Hoo bên ngoài, vì vậy cậu ấy nghĩ rằng chúng tôi là khá thân thiết. Nhưng đó không phải là một mối quan hệ có thể được định nghĩa là bạn bè.
Jae Woo cười toe toét với hàm răng trắng trên khuôn mặt ngăm đen, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn về phía trước một lần nữa.
“À, bây giờ đỡ kẹt rồi.”
Jae Woo thu hẹp khoảng cách với chiếc xe phía trước và bám sát theo. Men theo con đường dốc với hai bên là rừng cây khá rậm rạp, chiếc xe dần tiến đến tòa nhà khách sạn. Cảm thấy miệng khô khốc, tôi tìm một chai nước trong ngăn đựng vật dụng.
Tôi đến khách sạn Knox ít nhất mỗi quý một lần với mục đích tham dự một sự kiện nào đó như hôm nay hoặc là phỏng vấn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị từ chối trước cái tên Knox. Mặc dù cổ họng đang khô khốc, lòng bàn tay tôi vẫn đẫm mồ hôi. Tuy nhiên so với thời gian đầu mới ra mắt, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi làm dịu cơn khát, tôi đặt chai nước trở lại chỗ cũ. Chiếc xe nhanh chóng trượt vào một bãi đậu xe ngầm.
“Đừng quên các dáng mà anh đã tập trước đó. Các nhãn hàng rất quan trọng việc đảm bảo sự xuất hiện tốt trước công chúng.”
Ga Yoon vừa nói vừa chăm sóc tóc phía sau đầu tôi, nơi hơi bị ấn xuống vì khi nãy tựa vào ghế. Cô ấy nhìn khắp bộ đồ trắng tôi đang mặc với vẻ lo lắng rồi lấy ra một chiếc chổi cầm tay để phủi bụi. Vừa ngồi vào chỗ, tôi đành phải dang hai tay ra cứng ngắc như người ở cửa kiểm tra an ninh sân bay.
“Anh à, như vậy cũng không có gì, nhưng anh phải cẩn thận đừng làm bẩn quần áo của mình chứ!”
Những sản phẩm đắt tiền phục trang cho tôi từ đầu đến chân đều là 'đồ thuê' phải trả lại sau sự kiện. Mặc dù có những ngôi sao nhận được các vật phẩm tài trợ làm quà tặng cùng với điều kiện phải thanh trùng sản phẩm sau khi dùng xong để đổi lấy việc được tham dự sự kiện, nhưng trong trường hợp của tôi việc trả lại chúng là điều bắt buộc. Có một lý do để tham dự những sự kiện như vậy, cho dù bị bắt phải thực hiện thanh trùng và chịu đựng những sự bất tiện kèm theo khi phải cẩn thận tránh làm cho các sản phẩm tài trợ bị nhiễm bẩn. Đó là ngay cả khi kết thúc sự kiện, tên tuổi và khuôn mặt của chúng ta vẫn liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, và ta có thể duy trì một mức độ công nhận nào đó đối với công chúng.
“Nếu có trường hợp khẩn cấp, em sẽ đợi anh ở cửa trước. Đừng chỉ đứng uống rượu trong góc rồi ra về, hôm nay anh hãy đi loanh quanh chụp hình này nọ, nhớ chưa?’’
Tôi bỏ lại lời cằn nhằn của Jae Woo và bước ra khỏi xe, vẻ mặt cậu ta tuyệt vọng hơn bình thường. Còn gương mặt của Ga Yoon không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Cô giơ tay ý bảo tôi đừng lo, nhưng thực sự cô ấy không tự tin cho lắm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi vội vã bước đi.
Sau khi lễ tân xác nhận xong danh sách, tôi được hộ tống lên lầu. Thảm đỏ sự kiện được chuẩn bị ở khu vườn ngoài trời vốn là niềm tự hào của Knox Hotel. Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh trên thảm đỏ kéo dài chưa đầy hai phút, chúng tôi được nhân viên hướng dẫn di chuyển vào tòa nhà. Một bữa tiệc chính thức được tổ chức tại phòng tiệc lớn nhất của khách sạn.
Tôi đeo một chiếc vòng VIP trên cổ tay và bước vào bên trong. Có vẻ như sân khấu của nhóm Layered đã kết thúc, một nhóm nhạc nữ khác đang biểu diễn. Nhờ hệ thống âm thanh không thua kém gì các phòng hòa nhạc hay câu lạc bộ, tôi có cảm giác như thể những rung động thanh âm va đập vào toàn bộ cơ thể.
Tôi tiến lên từng chút một, chen vào giữa những người đang thưởng thức màn biểu diễn. Hôm nay, theo yêu cầu của Jae Woo, tôi đã nghĩ đến việc chường mặt mình ra ở đây và ở đó.
Tầm quan trọng của vai diễn không thành vấn đề. Đối với tôi vai diễn nào cũng có ý nghĩa riêng, nên tôi muốn bản thân mình luôn bận rộn trong những lịch trình. Kể từ khi ra mắt, bất kể là vai chính hay vai phụ, may mắn thay, tôi chưa bao giờ phải ngừng làm việc, vì vậy thời gian rảnh rỗi gần đây khá nặng nề. Nếu tôi để tâm trí cùng với cơ thể mình được thả lỏng, tôi sẽ lại phải chịu đựng những suy nghĩ không cần thiết.
Một đạo diễn phim nổi tiếng được công chúng biết đến vì những thành công của ông ấy ở nước ngoài nhiều hơn ở quê nhà đã xuất hiện từ xa. Đạo diễn Kang Woo Hyun, nổi tiếng như một người theo trường phái nghệ thuật thẩm mỹ trong phim ảnh, là một đạo diễn được kính trọng. Vừa đồng thời là tay to trong thị trường nghệ thuật trong nước, cũng như khách hàng VIP của nhiều thương hiệu thời trang cao cấp. Không khó để nhận ra ông ta tại một sự kiện như thế này.
Tin đồn rằng đạo diễn Kang Woo Hyun đang tìm kiếm một công ty sản xuất và một công ty đầu tư cho bộ phim mới đã được công khai trong ngành. Vì tôi chỉ xuất hiện hầu hết trong các bộ phim truyền hình, nên chắc rằng ông ấy không biết đến có một diễn viên tên Jeong Ji In tồn tại, nhưng đây không phải là lúc dùng lý do đó để trốn tránh.
Hãy tấn công một lần! Không có gì sai khi chường gương mặt của mình ra cho người ta chú ý cả!
Vừa hạ quyết tâm định đi tiếp thì có ai đó gọi giật tôi từ phía sau và ngăn tôi lại.
“Ở lại nào anh bạn!”
Tôi nhìn lại cái nắm tay trên vai mình. Đó là Yoon Joo Ho.
“Tại sao cậu lại không trả lời điện thoại?”
Một câu hỏi khó lập tức xuất hiện.
Xung quanh đang chật chội, khó có đủ chỗ để lấy điện thoại di động từ túi quần ra. Tôi không có thói quen cầm điện thoại di động trong tay và suýt nữa đã dùng vai chọc vào ngực Yoon Joo Ho. Có ba hoặc bốn cuộc gọi nhỡ tên Yoon Joo Ho.
“Anh gọi à? Tôi không biết vì đang để điện thoại ở chế độ im lặng.”
“Vậy sao hôm qua cậu không nhấc máy?”
“Được rồi, có thể tôi đã bỏ qua một hoặc hai cuộc gọi đến...”
Yoon Joo Ho nói với vẻ cay đắng trên môi như thể anh đã phải cam chịu. Anh ấy đôi khi đối xử như thể tôi là một cậu bé hư. Đó là một phản ứng hoàn toàn không thể hiểu nổi từ phía anh ấy.
“Tôi đã ở Bangkok để chụp ảnh. Tại sao anh lại gọi cho tôi?”
“Tôi muốn giới thiệu cậu với một người.”
“Ai?”
Comments
Post a Comment