[CHAP 13] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
Đạo diễn Hwang lặng lẽ nhìn tôi một hồi, ông ấy hít một hơi dài rồi gật đầu. Tôi cũng không rõ liệu ông ấy có thích câu trả lời của tôi hay không.
“Không diễn được thì có thể dạy… Giọng nói tốt, phát âm tốt, gương mặt lại đẹp… Nhưng nếu diễn xuất không để lại ấn tượng thì phải làm sao? Cậu không diễn như thế này trong Borderline, lẽ ra càng ngày phải càng tiến bộ hơn chứ..?”
Đạo diễn thở dài một hơi rồi rót chỗ rượu còn lại trong chai ra ly.
“Một học sinh có thể đạt được 100 điểm nếu học tập chăm chỉ nhưng chỉ nhận được 80 điểm, và một học sinh chỉ ở mức 50 điểm nhưng lại nhận được 80 điểm vì học tập chăm chỉ. Giá trị của hai học sinh đó là khác nhau. Cậu nói rằng cậu đã chuẩn bị chăm chỉ, nhưng có vẻ như cậu đã lãng phí thời gian.”
Đạo diễn nâng ly đứng dậy không một chút do dự. Ông bước đến bên cửa sổ, nhặt bao thuốc lá đặt trên khung cửa. Tôi nghĩ mình phải nói điều gì đó.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là học sinh có thể đạt được 100 điểm”.
“Thật vậy sao? Đó không phải là sự khiêm tốn, mà là cậu không quá khát khao được 100 điểm.”
Đạo diễn Hwang lẩm bẩm với điếu thuốc trong miệng rồi mở cửa sổ.
Tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Những cơn mưa rào mát lạnh mà dự báo thời tiết nhắc đến cuối cùng cũng trút xuống.
*
Khu vực nép mình giữa rặng núi Bukhansan là một ngôi làng truyền thống giàu có ở Seoul. Khi chúng tôi tiến gần đến đỉnh, kích thước của những ngôi nhà ngày càng lớn và khoảng cách giữa các bức tường ngày càng rộng hơn. Thiên nhiên gần gũi đến mức khó có thể tin ở đây chỉ cách thành phố khoảng 20 đến 30 phút.
Không khí ở đây khác biệt với những khu vực khác của Seoul, nó khiến tôi nhớ đến quê nhà của mình. Mặc dù phong cách của các tòa nhà có sự khác biệt, nhưng khung cảnh của những ngôi nhà nằm rải rác dọc theo ngọn đồi hòa hợp với thiên nhiên cũng đủ khiến tôi nhớ đến quê hương. Tôi đoán vì tôi nhớ quê mình quá nhiều.
Quê hương tôi, Faeli 1, một khu nghỉ dưỡng gần thành phố Naples, là nơi mà khu vực sống của người dân địa phương và khu vực tham quan du lịch của khách được tách biệt rõ ràng. Vì đây không phải là địa điểm nổi tiếng thế giới như Positano hay Capri nên hầu hết những người đến nghỉ lễ đều là người châu Âu, trong đó có người Ý.
Trong khi các khu nghỉ dưỡng ở miền nam Hy Lạp đón một lượng khách du lịch nhất định cho đến đầu tháng 10, thì Faeli gần như vắng vẻ từ sau tháng 8. Chúng tôi trở về ngôi làng nông thôn yên tĩnh cho đến tháng 4 năm sau.
Đó là một khoảng thời gian bận rộn. Thậm chí, qua điện thoại cách đây vài ngày, Yui còn phàn nàn rằng ngày nào cũng kín chỗ mà không có thời gian nghỉ ngơi.
Em gái tôi, Yui, đang làm việc trong bếp của nhà hàng tại khách sạn của mẹ. Yui vẫn còn là phụ bếp khi tôi rời đi, nay đã có trong mình 6 năm kinh nghiệm và là đầu bếp hạng nhất ở bộ phận nướng.
“Anh, Hong Seo vừa mới đến. Lát nữa anh có thể xuống xe cùng Hong Seo và giám đốc.”
Đang nhìn ra ngoài cửa sổ miên man nghĩ về quê hương, tôi ngồi thẳng dậy khi nghe thấy giọng Jae Woo.
“Chà... không phải một ngôi nhà, đó là một cung điện. Bọn họ hay than vãn phim ảnh không thành công đến thế, vậy họ đã làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Jae Woo chuối người về phía trước, nằm thẳng trên vô lăng nhìn lên phần trên của tòa nhà lộ ra phía sau bức tường cao và lẩm bẩm.
Trước nhà đạo diễn Kang Woo Hyun, những chiếc xe chở khách mời đã xếp hàng dài chờ đợi. Hầu hết họ đến bằng ô tô do người khác lái. Nhờ đó mà không mất nhiều thời gian đã đến lượt chúng tôi.
“Anh, chụp giúp em tấm ảnh với. Làm thế quái nào mà một ngôi nhà như thế lại tồn tại trên thực tế? Anh nhớ kể cho em nghe về nó nhé!”
Jae Woo có vẻ khá tò mò bên trong nên cứ lấp ló phía ngoài cửa sổ với ánh mắt háo hức.
Xe dừng ở vị trí do nhân viên giữ xe chỉ định, người gác cửa từ bên ngoài mở cửa. Có vẻ như địa điểm tổ chức là ở trong nhà chứ không phải một bữa tiệc tối nhỏ hay bữa tiệc cocktail đơn giản.
“Em đi trước đây! Chúc anh làm tốt!”
Tôi bước ra khỏi xe, giơ tay chào Jae Woo ở phía sau.
Cửa trước mở rộng hai bên, khách khứa tụ tập đông đúc chào nhau. Thật dễ dàng để tìm thấy Hong Seo trong đám đông đó.
Hong Seo được vây quanh bởi mọi người, mặc bộ vest trông lịch sự và kín đáo hơn phong cách thần tượng thường ngày. Những người nổi tiếng không phải là cảnh tượng hiếm gặp đối với thành phần tham dự những bữa tiệc như thế này, nhưng những ngôi sao mới nổi gần đây lại là một chuyện khác.
Tôi chạm mắt với Hong Seo, người đang bận chụp ảnh với những người xung quanh cậu ấy. Khi tôi chỉ tay vào cây cột bên trái cổng, anh chàng gật đầu ngắn gọn.
Thật vui khi thấy sự tiến bộ của Hong Seo những ngày này. Câu chuyện về một chàng trai tự thân làm việc chăm chỉ để cuối cùng đạt được thành công vẫn được cả thế giới yêu thích, và tôi là một trong những người thích các câu chuyện như thế.
Khi tôi nhìn về phía Hong Seo đang mỉm cười rạng rỡ đáp lại từng bức ảnh bằng cả trái tim cho dù mệt mỏi, thì phát hiện ra một người không ngờ đến.
Một gương mặt quen thuộc đang bước ra khỏi chiếc Sedan cỡ lớn vừa mới tới cổng vào.
Người đàn ông đứng trên vỉa hè đang cài nút áo khoác là người đến từ khách sạn Knox, tức là người đến từ Bangkok. Tôi nuốt nước bọt khô khốc mà không nhận ra. Thậm chí còn thận trọng như sợ anh ta có thể nghe thấy.
Một người đàn ông khác có vóc dáng tương tự bước ra khỏi ghế cạnh anh, và một người phụ nữ mặc váy dạ hội sang trọng xuất hiện từ ghế hành khách. Đối với một người đến tham dự buổi tiệc, cả ba đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta ăn diện rất bóng bẩy và gọn gàng, mặc bộ vest đen chỉ có ve áo trang trí bằng nhung để không trông quá trang trọng. Nhìn vào việc những người xung quanh đang liếc nhìn anh với vẻ mặt trầm trồ, có vẻ như đó không phải chỉ là ý kiến của tôi.
Không có nỗ lực để tránh giao tiếp bằng mắt. Chỉ có một con đường dẫn đến lối vào nên chúng tôi nhìn nhau một cách tự nhiên khi anh ấy bước về phía cổng.
“...Tôi đã đến... trước 11 giờ... Tôi chỉ muốn chào hỏi thôi...”
Khoảng cách thu hẹp đến mức gần như tôi có thể nghe thấy anh ấy đang nói gì đó với những người bạn đồng hành của mình. Giọng của người đàn ông chậm lại khi nhìn thấy tôi. Âm nhạc phòng chờ với nhịp điệu mạnh mẽ phát ra từ ngoài cổng, rung lên cùng với nhịp trái tim tôi đập.
“Jeong Ji In, chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không?”
Một giọng nói xa lạ thu hút sự chú ý. Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, một nhóm phụ nữ trung niên với khuôn mặt đỏ bừng đang vây quanh tôi.
“Vâng, tất nhiên!”
“Đây là các bạn của tôi…nên nếu được tất cả chúng ta chụp ảnh cùng nhau nhé!”
Người phụ nữ nhìn xung quanh để tìm người chụp ảnh giúp, thì bắt gặp một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đen đang đi ngang qua. Đó là nhóm của anh ấy. A..! Một tiếng cảm thán dài vô tình thoát ra khỏi miệng tôi.
“Xin lỗi, bạn có thể chụp ảnh giúp chúng tôi được không? Đây là diễn viên tôi rất thích.”
“Vâng, tất nhiên rồi!”
Cô ấy dừng bước chấp nhận yêu cầu và nhận lấy chiếc điện thoại di động.
Ngay cả sau khi những người phụ nữ yêu cầu chụp ảnh đã xếp hàng để chuẩn bị chụp, họ vẫn làm ầm ĩ xung quanh khi tôi đứng ở giữa.
“Sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy?”
“Tôi đã gặp Jo Woo Min vào tuần trước, nhưng Jeong Ji In đẹp trai hơn nhiều!”
“Thấy chưa, tôi đã nói với cô rằng Jeong Ji In là người đàn ông đẹp trai nhất Hàn Quốc!”
Sau đó, chúng tôi đổi chỗ cho nhau để chụp một bức ảnh khác.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta đứng phía sau nhóm người và nhìn tôi. Bởi vì ánh mắt ấy, một hai phút trôi qua thật khó khăn.
Ánh mắt anh không quan tâm cũng không thù địch, anh nhìn tôi với hai tay đút vào túi quần. Anh ấy thậm chí còn không nhìn đi nơi khác.
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ giống như thế này nếu tôi chụp ảnh kỷ niệm cùng các fans trước mặt gia đình mình. Thật xấu hổ, thật xấu hổ, và... tôi cảm thấy như mình sẽ bị đem ra làm trò cười sau khi các fans rời đi...
Tôi thấy không thoải mái khi bị anh ấy quan sát một chiều. Tôi không thích điều đó vì cảm thấy như mình đang ở tình thế bất lợi. Tôi đã hy vọng rằng anh ấy sẽ biến mất trước tiên cùng với người đàn ông đi cùng, nhưng anh ấy vẫn kiên định.
1) Faeli: Tên địa danh hư cấu. Bối cảnh là một thị trấn nghỉ mát nhỏ ở vùng Campania của Ý, phía tây bắc Naples, đối diện với Biển Tyrrhenian.
CHAP TRƯỚC | MỤC LỤC | CHAP SAU
Comments
Post a Comment