[CHAP 14 - 19] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
Tập 14
Khi những người phụ nữ trung niên rời đi, hài lòng với ba bốn bức ảnh, thì người phụ nữ mặc váy dạ hội lại xin chụp ảnh cùng. Điều đó khiến tôi thấy bất ngờ.
“Tôi có thể chụp ảnh với anh được không?”
“À vâng…Được chứ!”
Sau câu trả lời bối rối của tôi, cô ấy đưa điện thoại di động của mình cho người đứng sau.
“Nhóm trưởng!”
“Để tôi!”
“Trợ lý Yoo, anh chụp ảnh không giỏi.”
Người đàn ông rắn chắc đứng cách anh khoảng nửa bước chân có vẻ không hài lòng trước đánh giá của cô ấy.
Với vẻ mặt miễn cưỡng, cuối cùng anh cũng nhận lấy chiếc điện thoại. Anh nâng nó lên ngang ngực rồi điều chỉnh bố cục.
Không có dấu hiệu xáo trộn hay rạn nứt nào trên gương mặt lúc anh nhìn tôi qua màn hình LCD. Nó khác với lần trước khi anh ấy thể hiện nỗi ám ảnh như thể sẽ đuổi theo tôi đến tận cùng trái đất.
Anh chụp vài bức ảnh mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào rằng mình đang chụp, rồi đưa điện thoại di động cho người phụ nữ như để kiểm tra.
“Này, cái gì vậy? Sao cậu không bảo tôi lùi ra xa hơn? Sự khác biệt về kích thước khuôn mặt là quá rõ ràng.”
“Cũng đẹp mà. Hai người đứng với nhau trông rất đẹp.”
Anh ta trả lời một cách gắt gỏng, như thể đang khó chịu. Anh ngước lên khỏi màn hình điện thoại và liếc nhìn tôi, nhưng chỉ thế thôi.
Sau khi cảm ơn tôi vì đã chụp ảnh cùng, bộ ba tấn công nhanh chóng biến mất phía sau cổng.
Tôi thực sự rất vui vì người mà tôi không muốn dính líu đến giả vờ như không quen biết tôi... Có phải vì anh ấy đã chủ động muốn tôi ở Bangkok, và khi chúng tôi đoàn tụ ở Knox tôi đã từ chối anh ấy không? Một cảm giác khó chịu giống như thất vọng nhói lên trong lồng ngực.
Hai người đứng với nhau trông rất đẹp là gì? Anh ta biết rõ rằng tôi ngủ với đàn ông. Thật mỉa mai.
Tôi càu nhàu trong bụng, nhưng trong giây lát tôi thả lỏng vai và tự thấy bản thân mình thật buồn cười. Tôi là người đã đẩy anh ấy ra và từ chối anh ấy, vậy thì tôi đang mong đợi điều gì? Nếu chúng tôi vô tình lại gặp nhau, phải chăng tôi muốn anh ấy nhìn tôi với ánh mắt buồn bã và nuối tiếc?
Hơn nữa, anh ấy và tôi không có mối quan hệ chính thức nào cả. Tất cả chỉ là tình một đêm. Ngay từ đầu, hoàn toàn không có lý do gì để ôm lấy sự hy vọng hay nhìn nó với ánh mắt tiếc nuối.
Tôi bất lực cười, xoa gáy vì sự trẻ con của mình khi làm một việc mà trước đây tôi chưa từng làm.
“Anh ơi, anh đợi lâu chưa?"
Hong Seo, người đã kết thúc thời gian fan-service, xuất hiện trước mặt tôi với vẻ hối lỗi.
“Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh nhìn thấy cậu? Chúng ta sống chung một nhà à?”
“Phải rồi, lần trước em có tìm anh ở khách sạn Knox, nhưng không thể tìm thấy.”
“À... lúc đó, tôi tình cờ gặp một người bạn cũ và chúng tôi ngồi trong một góc để trò chuyện ngày xưa…”
Lời bào chữa của tôi dài dòng một cách khác thường. Tuy nhiên, có lẽ vì lo lắng trước khi gặp đạo diễn Kang Woo Hyun nên Hong Seo chỉ gật đầu và nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay tôi.
“Chúng ta hãy đi vào. Giám đốc đang ở trên tầng hai cùng với đạo diễn.”
Có vẻ một công ty tổ chức tiệc riêng đã được thuê, các nhân viên mặc đồng phục trang trọng và đeo micrô an ninh có mặt khắp các địa điểm. Hong Seo và tôi vượt qua khâu kiểm tra danh sách một cách nhanh chóng. Sau khi đi qua căn phòng nhỏ dọc hành lang phía trước lối vào, tôi nhìn thấy phòng khách ở tầng một, nơi tổ chức bữa tiệc.
“Wow… quả là một ngôi nhà !”
Hong Seo trầm trồ ngưỡng mộ bằng một giọng nhỏ đến mức chỉ tôi mới có thể nghe thấy.
Phòng khách hình chữ nhật được ngăn cách thành các không gian bằng cầu thang và những bức tường giả thấp không đụng trần. Chiều dài phòng khách khoảng 30 mét. Khi tôi nhìn lên, hành lang tầng hai trải dài vượt ra ngoài lan can kính trong suốt, trần nhà rất cao.
Một khu vườn rộng lớn hiện ra bên ngoài cánh cửa xếp rộng mở. Một giàn âm thanh DJ và quầy bar được bố trí ở rìa khu vườn, còn bể bơi lớn được lắp đặt chính giữa. Thanh niên nam nữ mặc đồ bơi tràn ngập trong hồ. Bong bóng xà phòng tuôn ra không ngừng từ những chiếc máy lớn được lắp đặt ở hai bên.
Mọi người trong bể bơi đều cao và mảnh khảnh như người mẫu. Họ có vẻ giống như những người được thuê để làm mọi thứ sôi động lên, chứ không phải những vị khách được mời đến bữa tiệc. Những vị khách được mời ngồi trên những chiếc ghế cao quanh bể bơi hoặc tựa vào quầy bar để quan sát.
Hong Seo huých nhẹ vào khuỷu tay tôi và nói trong khi lấy mu bàn tay che miệng lại.
“Em nghe nói đạo diễn Kang là con ngoài giá thú của một lãnh đạo tập đoàn đấy!”
“Có tin đồn như thế à?”
“Người ta bàn tán rằng hồi còn niên thiếu ông ta thường xuyên qua lại giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản, nhưng không rõ là con của ai. Hơn nữa, ông ta được đứng tên đạo diễn ngay trong tác phẩm đầu tiên.”
Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, hầu hết các đạo diễn phim đều bắt đầu sự nghiệp với vai trò trợ lý đạo diễn. Nếu bạn bỏ qua giai đoạn này, thì những tin đồn như thế sẽ xuất hiện. Hơn nữa, đạo diễn Kang Woo Hyun đã thể hiện khuynh hướng thẩm mỹ của mình ngay từ tác phẩm đầu tiên, nên việc sản xuất bộ phim với kinh phí thấp là điều không thể.
“Ông ta là con ngoài giá thú của một lãnh đạo tập đoàn, nghe nói ngày xưa ông ta bị bố từ chối vì liên tục xin tiền làm phim dù không kiếm được lợi nhuận. Ít nhất, nếu tên ông ta được đưa vào sổ hộ khẩu, với danh tiếng hiện tại mà ông có được từ việc làm phim thì biết đâu có thể giúp ích được cho hình ảnh của tập đoàn, nhưng mọi chuyện có vẻ không phải như vậy.”
Hong Seo nói trong khi nhún vai nhìn lên lan can tầng hai.
“Không nhất thiết phải tin tất cả những lời đồn đại trong ngành… nhưng so với các đạo diễn phim khác, đạo diễn Kang có nhiều mối quan hệ rất mạnh. Ông ấy có nhiều bạn bè là tài phiệt.”
Khi cầu thang dẫn lên tầng hai đến gần, Hong Seo điều chỉnh nét mặt tươi cười. Đầu cầu thang, một nhân viên bảo vệ mặc vest đen đang hạn chế người ra vào.
“Tôi có hẹn trước với đạo diễn, tôi là Choi Hong Seo.”
Nhân viên bảo vệ liên lạc với ai đó qua micro rồi mở vành đai chắn.
Bước lên hành lang tầng hai, tôi có thể nhìn thấy khu vườn và cảnh đêm từ phía xa. Ánh đèn thành phố thậm chí còn lấp lánh sáng hơn, tương phản với sườn núi tối tăm. Nếu cảnh đêm nhìn từ một khách sạn ở Bangkok cách đây không lâu có màu vàng, thì cảnh đêm ở Seoul lại gần với màu trắng lấp lánh như những viên kim cương.
Có lúc, âm lượng nhạc tăng lên và tiếng reo hò vang lên từ phía hồ bơi. Ánh mắt tôi di chuyển từ xa đến gần, dõi theo tiếng động. Những người đàn ông và phụ nữ trong hồ bơi đang nhảy múa và uống rượu, khoe thân hình trẻ trung và hấp dẫn với những chiếc ly giơ cao trên tay.
“Các cô các chú làm rất tốt việc đẹp mắt. Vâng, mọi người đến những nơi như thế này để xem những thứ như thế và vui chơi. Nếu làm tốt, biết đâu có ai đó đưa một ít tiền tiêu vặt cho cô gái mình thích và vui vẻ một chút.”
Có một tia khinh thường mạnh mẽ trong đôi mắt mỉa mai của Hong Seo.
Dù có đang diễn hay không, bề ngoài họ vẫn vui vẻ, lắc lư trong hồ bơi với cơ thể đầy bọt xà phòng. Mặc dù có những người cho rằng tuổi trẻ và thân hình của mình là điều đáng tự hào hơn là nhục nhã, nhưng tôi không khỏi cảm thấy cay đắng với cảnh tượng trước mắt.
Hong Seo rời khỏi lan can, cố gắng đi sâu hơn vào hành lang rồi dừng lại nghe ngóng. Để có được ít thông tin tối thiểu trước khi gặp đạo diễn Kang, tôi quay sang hỏi Hong Seo.
“Tại sao hôm nay chúng ta lại được gọi tới đây? Cậu có biết bất cứ điều gì không?”
Hong Seo nhìn ngó xung quanh rồi tiến lại gần tôi.
“Em nghĩ công ty chúng ta sẽ đầu tư một chút vào bộ phim tiếp theo của đạo diễn.”
“UB đầu tư ư?”
“Em không biết liệu việc đầu tư đang được thực hiện ở cấp công ty hay giám đốc đầu tư cá nhân, nhưng… dù sao sự nhiệt tình của giám đốc thật đáng ngạc nhiên.”
Đây là bộ phim mà đạo diễn Kang Woo Hyun đã ấp ủ trong hơn 15 năm, nghe nói ông đã nỗ lực rất nhiều để biến nó thành một kiệt tác đánh dấu đỉnh cao trong sự nghiệp của mình. Ngay từ giai đoạn lập kế hoạch, tin đồn đã lan rộng trong ngành giải trí.
“Cần nhiều chi phí sản xuất hơn bao giờ hết trong khi tiền đầu tư cho bộ phim trước đó vẫn chưa thu hồi được, nên… em đoán ông ấy đang gặp khó khăn về kinh khí. Cho dù có giành được bao nhiêu giải thưởng tại các liên hoan phim nước ngoài, thì đạo diễn Kang vẫn không có nhiều thành công ở phòng vé trong nước.”
“Nhưng tại sao UB lại quan tâm đầu tư?”
Dù cho đến nay đã có thành tích phát hiện được ba bốn ngôi sao lớn, nhưng UB vẫn là một công ty vừa và nhỏ, gần với quy mô văn phòng hơn là một công ty. Thật khó để nghĩ rằng sẽ có nguồn vốn dư thừa để đầu tư vào bộ phim của đạo diễn Kang Woo Hyun, một bộ phim không được đảm bảo thành công về mặt doanh thu phòng vé. Cũng không rõ nguồn vốn có phải từ tài sản cá nhân của giám đốc hay không, điều mà tôi với tư cách là một diễn viên không thể nào biết được…
Hong Seo nhẹ nhàng kéo tay áo tôi và hạ giọng xuống.
“Giám đốc… muốn em vào vai chính.”
Tập 15
“Em đã có khoảng ba, bốn cuộc gặp với đạo diễn Kang. May mắn thay, có vẻ như họ đã ưu ái em... Họ sẽ quyết định có khởi quay bộ phim hay không sau khi giải quyết xong vấn đề kinh phí. Có vẻ như giám đốc đang cố gắng sử dụng phim của đạo diễn Kang để nâng em lên thành sao hạng A nhân lúc sự nghiệp của em dạo này đang diễn ra tốt đẹp.”
Hong Seo dừng lại một lúc, đặt tay lên lan can. Mặc dù đôi mắt đang nhìn xuống tầng dưới, nhưng dường như cậu ta không nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Cậu ấy cắn môi, nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi mở miệng lẩm bẩm như người bị thứ gì đó ám ảnh.
“Nếu chuyện này suôn sẻ, cuộc đời kéo lê của em sẽ kết thúc. Ai biết liệu Choi Hong Seo có bước đi trên thảm đỏ Cannes hay không? Ha ha...”
Sau một tiếng cười tự giễu, Hong Seo chợt im bặt.
Nỗi ám ảnh về thành công của Hong Seo không chỉ xuất phát từ mong muốn cá nhân. Cha mẹ cậu ấy vẫn sống khỏe mạnh, Hong Seo là đứa con thứ ba trong gia đình có bốn người con, ba trai và một gái. Tuy nhiên, kể từ khi ra mắt làng giải trí, cậu đã là trụ cột tài chính của gia đình.
Cha mẹ của Hong Seo, những người đã lâu không có thu nhập ổn định, không giúp đỡ được gì trong suốt 4 năm cậu ấy làm thực tập sinh, họ nói rằng Hong Seo đang làm những việc vô ích trong khi không có tiền. Bây giờ họ đã mua nhà, mua ô tô và trang trải chi phí sinh hoạt bằng tiền của Hong Seo. Tuy nhiên, cậu ấy lại là một chàng trai chưa bao giờ than thở bất kỳ lời oán giận nào về gia đình hay phàn nàn về sự thất vọng. Ăn những món ăn kèm do bố mẹ các thành viên khác gửi về ký túc xá, ăn cả thịt ba chỉ và sườn lợn họ mua từ nhà hàng... không biết Hong Seo cảm thấy thế nào...
Vì bản thân cậu ấy khá kín tiếng và không chia sẻ, nên thật khó để tôi an ủi cậu ấy.
Hong Seo đột nhiên quay về phía tôi, cố tỏ ra nhẹ nhàng.
“Em không biết tại sao hôm nay anh lại được gọi đến đây, nhưng… em đoán đạo diễn nói rằng ông ấy cũng muốn gặp anh phải không? Anh à... giám đốc biết anh không phải loại người sẽ chấp nhận những công việc như thế này. Em đoán ông ta muốn tận mắt chứng kiến.”
Tôi ước chúng ta có thể làm việc cùng nhau.
Hong Seo cười đúng kiểu một thần tượng. Tôi chỉ lúng túng kéo khóe môi lên.
Tiếng reo hò lớn một lần nữa lại nổ ra từ bể bơi trong vườn.
Bên trong phòng khách, nơi tiếng nhạc không vươn tới, một bầu không khí trang nghiêm giống như trong phòng hội nghị của các cuộc họp kinh doanh. Đó là một không gian hoàn toàn tách biệt với bầu không khí tiệc tùng cuồng nhiệt đang diễn ra trong cùng một căn biệt thự.
Căn phòng được thiết kế dài theo chiều dọc với cửa sổ lớn hướng ra vườn, chứa đầy đồ nội thất của các nhà thiết kế nổi tiếng. Đúng như mong đợi từ đạo diễn Kang Woo Hyun, người được biết đến là một tín đồ nghệ thuật, các bức tường được trang trí bằng các tác phẩm nghệ thuật với phong cách nhất quán.
Sáu bảy người tụ tập quanh chiếc bàn sofa lớn đang uống whisky với vẻ mặt nghiêm túc.
Đạo diễn Kang Woo Hyun, chủ tịch UB Entertainment, và một nữ diễn viên tiền bối ngồi cùng bàn với đạo diễn Hwang Soo Young tại bữa tiệc thương hiệu L. Ngoại trừ ba người này ra, còn lại là những gương mặt xa lạ.
Trong số những người có vẻ ngoài hầu hết ở độ tuổi 50 trở lên, có một người đàn ông dường như chỉ khoảng hơn 30 tuổi. Là thành viên nhỏ tuổi nhất, anh chàng lại càng nổi bật hơn vì ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ở đầu bàn.
“Đạo diễn, đây là nam diễn viên Jeong Ji In từ công ty UB của chúng tôi.”
Giám đốc trông có vẻ lo lắng hơn thường lệ khi giới thiệu tôi với đạo diễn Kang Woo Hyun. Mặc dù giám đốc ưa chuộng cách nói chuyện thoải mái, thân mật nhưng ông luôn sử dụng kính ngữ trong môi trường công cộng.
“Chào ngài đạo diễn, thật vinh dự được gặp ngài.”
Đạo diễn Kang Woo Hyun có thân hình gầy gò, vẻ ngoài tinh tế và nhạy cảm, ông nhìn tôi với vẻ bối rối xen lẫn sự cảnh giác thận trọng và đề nghị bắt tay tôi từ nơi ông ấy đang ngồi.
“Rất vui được gặp cậu. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy diễn viên này.”
“Đúng vậy, giống như Hong Seo, cậu ấy chưa có kinh nghiệm đóng phim điện ảnh, chủ yếu xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.” Giám đốc trả lời.
Đạo diễn Kang cầm ly on the rocks cẩn thận quan sát tôi.
“Gương mặt rất đẹp. Có động dao kéo chỗ nào không?”
“Không hề, cậu ấy hoàn toàn là tự nhiên.” Giám đốc tiếp tục trả lời.
Cả câu hỏi trực diện về việc tôi có phẫu thuật thẩm mỹ hay câu trả lời rằng tôi trong sạch vì chưa phẫu thuật thẩm mỹ đều khiến tôi khó chịu, nhưng đây không phải là nơi để bộc lộ điều đó. Đứng cạnh Hong Seo và trước mặt nhiều người, tôi nhẹ nhàng nắm tay lại như thể đang nghỉ ngơi.
“Tôi thoáng nhìn thấy cậu ta vài lần nhưng không biết đó là gà của Chủ tịch Myeong.”
Một người đàn ông ngồi chéo với giám đốc nhìn về phía tôi, giả vờ như biết. Người đàn ông có vẻ ngoài khoảng 50 tuổi, có vóc dáng được duy trì tốt so với những người cùng trang lứa, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm trang nhưng vừa mở miệng thì hình ảnh của ông ta lập tức sụp đổ.
“Đôi mắt và đôi môi của cậu thật gợi cảm. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tôi ba mươi mốt, thưa ngài.”
“Thật xấu hổ. Tuổi của cậu ấy không đẹp lắm..”
Đáp lại câu nói của giám đốc UB, người đàn ông nhấp một ngụm rượu và xoay ly on the rocks như thể đó là một sự lãng phí tiền bạc. Sau đó, ông ta chỉ vào tôi và hỏi người phụ nữ ngồi bên cạnh.
“Đó không phải gu của cô phải không, CEO?”
“Tôi thích những kiểu dễ thương như Hong Seo hơn.”
“Hong Seo có dễ thương không? Tôi đoán là cô chưa từng thấy cậu ấy biểu diễn trên sân khấu. Tài năng của cậu ấy là không đùa được đâu!”
Người đàn ông nhặt điện thoại di động trên bàn lên như muốn tìm kiếm một đoạn video tại chỗ cho cô ta xem. Có người trêu chọc người đàn ông và bảo anh ta hãy thành thật đi là ông ta thích hay vị CEO nữ kia thích, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một trò đùa hài hước.
Khi tiếng ồn ào của người đàn ông lắng xuống, vị đạo diễn ngước lên với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nhưng… chuyện gì xảy ra ngày hôm nay vậy?”
Giám đốc không thể trả lời ngay mà dừng lại, liếm môi. Ông ấy đứng trước mặt tôi, nhưng lại cúi xuống để gần như ngang tầm mắt với đạo diễn đang ngồi trên ghế sofa.
“Thật tự phụ khi nói điều này, nhưng tôi đang tự hỏi nam diễn viên Jeong Ji In sẽ như thế nào trong vai một bác sĩ mắc Hội chứng Petloss… nên tôi đã chuẩn bị cho anh ấy thể hiện rõ hơn với đạo diễn một chút.”
Một ánh nhìn khó chịu lóe lên từ đôi mắt đạo diễn Kang trong giây lát. Dù không thể hiện ra ngay, nhưng cái miệng mím chặt và méo mó tượng trưng cho việc kiềm nén cảm xúc của ông.
Tôi cũng cảm thấy một chút thất vọng.
Buổi casting của đạo diễn Hwang Soo Young mới diễn ra ngày hôm qua. Tuy nhiên, việc giám đốc gọi tôi đến sự kiện ngày hôm nay có nghĩa là ông ta không kỳ vọng gì vào kết quả của buổi casting ấy.
Tất nhiên, có nhiều trường hợp hai hoặc nhiều tác phẩm được quay cùng một lúc. Tuy nhiên, đạo diễn Hwang Soo Young và Kang Woo Hyun là những người yêu cầu các diễn viên đóng vai chính chỉ tập trung vào công việc của mình. Không thể nào giám đốc không biết điều đó.
Thay vì bị tổn thương lòng kiêu hãnh, tôi cảm thấy như mình đang đối mặt với thực tế hiện tại bằng cơ thể trần trụi của mình.
“Gương mặt của nam diễn viên Jeong Ji In hào nhoáng và cầu kỳ nhưng vẫn mang bầu không khí trẻ trung… Nó không phù hợp với hình ảnh mà đạo diễn đang tìm kiếm hay sao?"
“Giám đốc Myeong!”
Đạo diễn kìm nén sự không hài lòng của mình và cắt ngang bài phát biểu của giám đốc.
“Tôi biết anh đã làm việc chăm chỉ cho bộ phim này và tôi tin tưởng anh rất nhiều, nhưng… điều đó chỉ áp dụng cho những việc ngoài công việc. Tôi thực sự khó có thể can thiệp vào một chuyện như thế này.”
“Can thiệp, đạo diễn! Sao tôi dám nghĩ như vậy về phim của anh. Không phải vì Jeong Ji In là diễn viên của chúng tôi, mà vì tôi nghĩ cậu ấy thực sự phù hợp với vai này, nên tôi đã đề nghị với đạo diễn như một khả năng…”
“Còn công việc của tôi thì sao, ông Myeong? Tôi không bán vai diễn kể cả yêu cầu từ những công ty đầu tư 80% chi phí sản xuất. Loại hành vi này không phải là... coi tác phẩm của tôi như một bộ phim giải trí hạng ba sao? Tôi cảm thấy như mình đã bị xúc phạm nặng nề.”
Giám đốc nhìn tôi, không biết phải làm gì. Đó là một khuôn mặt mang ý nghĩa tích cực kêu gọi. Tôi yêu cầu cơ hội như thế này, cũng không phải là phương pháp tôi ưa thích... nhưng tôi không thể chỉ chăm chăm vào lòng kiêu hãnh của mình trong khi ông chủ đang loay hoay tạo dựng vị trí cho tôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị tiến lên một bước để hỏi liệu ít nhất đạo diễn Kang có thể xem tôi diễn thử hay không, thì ai đó đã mở miệng trước tôi.
“Đạo diễn, anh hãy bình tĩnh một chút. Đây không phải là nơi để cho các vị khách xem những chuyện như thế này.”
Thoạt nghe, giọng nói trầm lặng như đang mắng một đứa trẻ. Cô ấy là một diễn viên tiền bối ngồi cạnh đạo diễn Kang Woo Hyun.
Cô trìu mến chạm vào vai và cánh tay của đạo diễn, rồi đứng dậy tiến lại phía tôi và giám đốc.
Những người đứng sau cô dường như không quan tâm đến tình huống này. Người đàn ông trước đó thực sự đang chiếu một đoạn video cho người phụ nữ ngồi cạnh ông ta, bài hát mới nhất của Layered đang phát ở mức âm lượng nhỏ trên điện thoại di động.
Chỉ có người trẻ nhất ngồi ở bàn đầu là quan sát mọi thứ với ánh mắt bình tĩnh, không tham gia vào cuộc chuyện trò nào.
“Tôi hiểu ý của giám đốc Myeong, nhưng... tôi đoán đã có sự hiểu lầm vì đây là lần đầu tiên ngài làm việc với đạo diễn Kang. Giám đốc Myeong, ngài cần biết rõ rằng quyền quyết định công việc, dù là chi tiết nhỏ nhất, đều thuộc về đạo diễn. Mục đích đầu tư vào phim của đạo diễn Kang không phải là để tìm kiếm lợi nhuận, cũng không phải nhằm mục đích muốn được có vai diễn hay tìm kiếm sự nổi tiếng. Không phải tất cả chúng ta đều muốn trở thành một phần trong thế giới công việc của đạo diễn vì chúng ta quan tâm và yêu thích nó sao?”
Tập 16
“Vâng đúng vậy….Tôi đã tự phụ.”
Bằng cách gật đầu nhiều lần và đồng ý với những gì cô ấy nói, giám đốc dường như đã từ bỏ việc giới thiệu tôi. Tôi mừng vì không còn phải chịu đựng tình trạng này nữa, nhưng có gì đó bên trong tôi đã bị nghiền nát.
“Đạo diễn, xin anh hãy bớt giận, cậu Jeong Ji In hẳn đã phải chịu sự xấu hổ vô cớ.”
“Đó không phải là lỗi của diễn viên. Tôi xin lỗi… tôi ghét phải thỏa hiệp trong công việc của mình…”
Sau khi nghe tiền bối nói, đạo diễn Kang nhìn sang phía tôi rồi hờn dỗi xin lỗi. Ông không phải là kiểu người cực kỳ độc đoán hay philistine một cách công khai. Ông ta không có ý định làm nhục tôi, cả giám đốc cũng vậy.
Không ai có ý định ném đá, nhưng lạ lùng thay, tôi cảm thấy như mình bị đập ra từng mảnh. Tuy nhiên, tôi đã kiềm chế được cảm xúc và cúi đầu trước đạo diễn.
“Không, thưa đạo diễn. Tôi xin lỗi vì đã làm xáo trộn nơi này. Thật vinh dự khi được gặp ngài!”
“Ngày hôm nay chúng ta đang chào đón những con người quý giá đến để đầu tư. Đúng là khó có thể đạt được thành công nếu không có sự giúp đỡ của giám đốc Myeong. Vì vậy, thưa đạo diễn, xin anh hãy thư giãn một chút đi ạ.”
Vẻ mặt của đạo diễn Kang dịu đi rõ rệt, như thể ông nghe theo lời khuyên của vị tiền bối. Có vẻ như cô ấy có mối liên hệ sâu sắc với đạo diễn. Chỉ sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đạo diễn giãn ra, giám đốc mới thở dài.
“Vậy thì cuộc trò chuyện với cậu Jeong Ji In sẽ kết thúc tại đây. Người quen, chúng ta dành chút thời gian cho nhau được không?”
Tiền bối gửi ánh mắt về phía tôi. Sau khi kết thúc… tôi không còn gì để nói hay nghe nữa, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo cô ấy khi cô tiến về phía cửa.
Trước khi đi ra, tôi còn nghe thấy giọng của người đàn ông từ phía sau đang hướng về phía ngưỡng cửa.
“Cái thứ ruồi nhặng gì thế này? Có một bài hát như thế sao? Tôi nghe thấy xương chậu của cậu ta xoay một cách đáng kinh ngạc. Xem điệu nhảy đó này!”
“Vâng…nếu được, thì tôi sẽ trình diễn thử cho các vị xem một lúc.”
Không có dấu vết của sự khó chịu nào trong câu trả lời của Hong Seo. Nhưng chỉ vì nó không thể nhìn thấy được từ bên ngoài, không có nghĩa là cậu ấy vẫn ổn. Việc chịu đựng tốt những cơn đau khác với việc không cảm thấy đau.
Ngay cả sau khi rời khỏi phòng khách và đi vào hành lang, cơn tức ngực của tôi vẫn không thuyên giảm.
Trong các buổi casting tôi từng trải, có những buổi người phụ trách thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một lần trong suốt thời gian diễn thử, chỉ nghe giọng nói rồi ra hiệu cho tôi rời đi.
Tôi đã từng làm việc với một tiền bối ngôi sao, người đối xử với tôi như một cái gạt tàn di động, và tôi cũng đã từng làm việc dưới sự chỉ đạo của một đạo diễn bạo lực, bắt nạt các diễn viên cũng như nhân viên giống như cách ông ấy đã từng trải qua cách đây 20 đến 30 năm về trước.
So với họ, đạo diễn Kang Woo Hyun thậm chí còn không có tên trong danh sách những người thô lỗ. Ông ta không hề trực tiếp lăng mạ tôi bằng lời nói. Tuy nhiên, cảm giác nhục nhã vẫn mạnh mẽ hơn bất kỳ trải nghiệm nào trước đây của tôi.
Sau khi kiểm tra nhanh diện mạo của mình qua chiếc gương nhỏ lấy ra từ túi xách, vị tiền bối quay sang mỉm cười với tôi.
“Lần trước chúng ta đã gặp nhau một chút ở khách sạn Knox, nhưng đây có phải là lần đầu chúng ta chính thức nói chuyện không?”
“Vâng, tiền bối.”
“Cậu đang trong tâm trạng không tốt, chúng ta nói chuyện sau khi uống chút gì nhé.”
Tôi không nghĩ mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi uống rượu với một người hơn mình 20 tuổi. Nhưng bây giờ, cũng như ban nãy trong phòng khách, tôi không có quyền từ chối.
Giống như một người thường xuyên ra vào căn biệt thự này, cô ta có thể chọn ngay con đường ngắn nhất băng qua phòng khách mà không cần nhìn quanh hay dừng lại.
Trong lúc đó, sự phấn khích trong sân vườn ngày càng mạnh mẽ. Một số khách cởi áo khoác hoặc giày cao gót rồi nhảy múa. Giống như các lứa tuổi ở phòng khách tầng hai, phần lớn những người cười đùa vui vẻ ở phòng khách và sân vườn tầng một đều ở độ tuổi trung niên trở lên. Có vẻ như bữa tiệc này nhằm mục đích thu hút đầu tư hoặc quảng bá.
“……”
Vì đã trót nhận lời trò chuyện, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chậm rãi đi theo. Vị tiền bối chậm bước rồi dừng lại trước quầy bar. Bộ ba nổi bật tôi gặp ở cổng cũng đang ở đây trò chuyện với một số người.
“Cậu thích uống gì? Chúng ta có nên uống thứ gì đó mạnh mạnh không?"
“Cho tôi loại giống với tiền bối là được .”
Vị tiền bối, ngồi ở vị trí cách nhóm người đàn ông khoảng ba bốn chiếc ghế, yêu cầu người phục vụ trẻ tuổi cho hai ly whisky mạnh có đá.
Không biết người đàn ông đó được ai mời đến, và hôm nay anh ta đến đây để gặp ai. Tuy nhiên, thật may là anh không có mặt trong phòng khách sớm hơn.
Vì anh ấy đang đứng đối mặt với quầy bar, nên tôi không thể biết liệu anh ấy có để ý đến vẻ ngoài của tôi hay không. Nhưng mỗi lần nhìn về phía tiền bối, hình ảnh của anh ấy lại hiện lên trong tầm mắt của tôi.
“Tôi có thể hút một điếu được không?”
“Vâng tất nhiên.”
Cô ấy rút ra một chiếc hộp kim loại mỏng từ trong ví, bên trong là những điếu thuốc dài màu trắng được xếp ngay ngắn.
“Đừng quá để ý đến những gì đạo diễn nói.”
“Không, tôi không sao.”
“Cậu không cần phải giấu? Tại sao một tình huống như thế lại không khó chịu? Thật tệ!”
Có điều gì đó buồn chán trong giọng nói của cô, một chút giận dữ đã qua đi nhưng chưa hoàn toàn biến mất. Bầu không khí khác với cách cô ta khéo léo sắp xếp mọi thứ trong phòng khách.
Cô rít một hơi thật sâu điếu thuốc đang cháy, rồi thở ra một làn khói mỏng và dài.
“Có vẻ như không phải cậu đến để cầu xin một vai diễn, tôi tự hỏi tại sao cậu lại được gọi đến đây và nghe những cuộc nói chuyện kiểu đó.”
Trong thâm tâm tôi đồng tình với nhận xét thẳng thắn của cô ấy, nhưng bề ngoài tôi chỉ mỉm cười mơ hồ. Mặc dù cô ấy bày tỏ cảm xúc của tôi, nhưng tôi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
“Tôi biết diễn viên Jeong đã ra mắt được vài năm nhưng chúng ta chưa bao giờ làm việc cùng nhau. Tên tôi là Seo Eui Ju, cậu không biết tôi phải không?"
“Làm gì không biết chứ. Gần đây nhất tôi đã xem Channel do tiền bối đóng.”
Cô ấy chỉ mỉm cười ngắn gọn, như thể cô ấy không hề quan tâm đến lời chào hỏi của tôi.
Những chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu hổ phách sẫm nhanh chóng được phục vụ. Rượu whisky vừa pha loãng đã đốt cháy thực quản và làm nóng cơ thể của tôi. Tôi cảm thấy như muốn say. Tôi cảm thấy như muốn làm loạn.
Qua vai vị tiền bối, tiếng cười náo nhiệt vang lên từ nhóm ba người. Thật không dễ để phân biệt giọng nói của một ai trong số họ.
“Cậu trông rất đẹp kể từ lần cuối tôi nhìn thấy cậu ở bàn của đạo diễn Hwang. Lên hình vốn đã đẹp rồi, nhưng không thể sánh với người thật. Nếu tôi là cậu Jeong Ji In, tôi sẽ cảm thấy không công bằng. Cậu có tin không nếu tôi nói rằng trông cậu như chỉ mới ngoài 20 tuổi?”
Cô ta nói vậy khi bản thân trông như đang ở độ tuổi 40, mặc dù đã sắp bước sang 60. Không hẳn là do sức mạnh của y học.
“Với khuôn mặt như thế này, cùng thân hình trẻ trung gợi cảm, giờ đây cậu đã được công nhận ở một mức độ nhất định. Nhưng có vẻ như vị hậu bối này của chúng ta rất yếu trong việc giao tiếp với mọi người. Hay…diễn xuất chỉ là một sở thích vì cậu đã có người tài trợ rồi?”
Ánh mắt tò mò dính chặt lấy tôi.
Cô ấy chỉ bày tỏ điều đó một cách gián tiếp, nhưng cuối cùng cô ấy lại hỏi tôi có nhà tài trợ không. Đây không phải là lần đầu tiên tôi được hỏi câu này. Lần nào tôi cũng cười ngượng ngùng và tránh trả lời, như thể tôi đang xấu hổ. Lần này cũng không khác.
Cô rít một hơi thuốc dài nữa và lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách.
“Tôi không phải là người hay đề xuất điều này với bất kỳ ai. Cũng không phải là người trung gian kết nối các doanh nhân và những diễn viên trẻ. Đó là vì tôi thấy tiếc cho hậu bối của mình, người có tất cả mọi thứ nhưng lại không thể tiến về phía trước."
Tôi lặng lẽ nhìn xuống mảnh giấy mỏng hình chữ nhật đặt trước ngực.
“Cậu Jeong Ji In không còn là tân binh nữa, nên cậu sẽ không ngây thơ mong đợi rằng mọi việc sẽ ổn nếu như mình làm việc chăm chỉ, đúng không? Đây là một thế giới mà những người làm công ăn lương không thể thăng tiến chỉ bằng cách làm việc tốt. Cậu đã bao giờ được gọi đến những nơi như thế này và trông bẩn thỉu như một cô hầu bàn chưa?”
Từ cô hầu bàn lọt vào tai tôi như lưỡi câu. Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung, cảm giác tủi nhục vừa nguôi ngoai đôi chút lại bùng lên.
Đó không phải là lời lăng mạ hay quấy rối bằng lời nói nghiêm trọng nhất mà tôi từng nghe, và cũng không phải là đạo diễn Kang Woo Hyun đã đánh giá thấp lòng kiêu hãnh của tôi cho đến phút cuối cùng. Bây giờ thì đã rõ tại sao tôi lại cảm thấy tồi tệ như vậy.
Hình ảnh tôi đứng trước những người có tiền bạc, địa vị, quyền lực, ăn mặc xinh đẹp và “chuẩn bị sẵn sàng” để được đánh giá và lựa chọn.
Có thể nói họ chỉ là diễn viên, nhưng thực tế họ chẳng khác gì những người giải trí bằng sức trẻ và hình thể quyến rũ ở bể bơi sân vườn. Có thực sự quá cường điệu khi nói bọn họ chẳng khác gì là những cô hầu bàn?
TẬP 17
“Tư tưởng của cậu Jeong Ji In hiện tại là rất mơ hồ. Tôi không hiểu tại sao. Bây giờ vị trí của cậu đã tăng lên một mức nhất định, cậu không thể cứ tùy tiện nhận bất cứ công việc nào, nhưng cũng sẽ có rất nhiều nơi để đầu tư đúng không? Vì cậu không biết khi nào và loại vai trò nào mình sẽ được giao, nên có rất nhiều thứ phải học chẳng hạn như cưỡi ngựa, nhạc cụ, ngoại ngữ, đồng thời cậu cũng phải chăm sóc làn da của mình thường xuyên... Nó khác với những người celeb chuyển sang là diễn viên hạng hai. Tại sao tất cả các diễn viên hạng A đều gắn bó với hình ảnh đẳng cấp? Chất lượng học tập chính là cuộc sống.”
Tôi cảm thấy muốn cười với cụm từ “đẳng cấp”, nhưng tôi đã nuốt nó xuống. Khuôn mặt của một số diễn viên hàng đầu có vẻ ngoài trầm lặng và dịu dàng nhưng thực chất lại phù phiếm và hay chửi thề ngay lập tức hiện lên trong tâm trí tôi.
“Ít nhất hãy nhận một số lời khuyên. Tôi sẽ mua đồ uống cho cậu bất cứ khi nào cậu cảm thấy thuận tiện.”
Tôi không thể nhìn thẳng vào vị tiền bối đang nói một cách thản nhiên về việc giới thiệu tôi cho một nhà tài trợ như thể giới thiệu một nha sĩ hoặc người hướng dẫn pilates1. Tôi chỉ cười ngượng ngùng. Bầu không khí sẽ trở nên khó xử nếu tôi từ chối ngay lập tức. Việc tôi có liên lạc với họ hay không là chuyện sau này. Đầu tiên, tôi cứ nhận lấy tấm danh thiếp đã.
Cô ấy bước ra khỏi ghế, đặt tay lên vai tôi rồi nhẹ nhàng ấn xuống khi tôi cố đứng dậy. Trước khi rời quán, cô nhẹ nhàng xoa bóp bắp tay tôi và thì thầm từ khoảng cách rất gần.
“Đừng nói chuyện với Giám đốc Myeong. Vì đây là chuyện cá nhân, không liên quan đến công ty. Đó không phải là công việc, nó giống như…một mối quan hệ tình cảm. Ha!”
Khi vị tiền bối bước đi, tôi có cảm giác như mọi tiếng ồn xung quanh vốn đã bị chặn lại đều đồng loạt ùa vào. Lòng bàn tay cầm ly đã dính đầy mồ hôi nhớp nháp.
Đó không phải là công việc, đó giống như một mối quan hệ tình cảm...
Khi tôi nhìn lên và ngẫm nghĩ về dư vị tinh tế của những lời nói cô ấy để lại, tôi chạm mắt với người đàn ông. Anh ấy không hề cố gắng che giấu rằng anh ấy đang nhìn tôi.
Nhưng tôi tránh giao tiếp bằng ánh mắt. Tôi uống hết số rượu còn lại trong một hớp. Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi lấy điện thoại ra và khởi chạy ứng dụng đặt taxi. Một chiếc taxi cách đây 10 phút, một chiếc cách 15 phút... Phạm vi phủ sóng trên màn hình dần mở rộng, nhưng không có dấu hiệu chấp nhận nào được thực hiện. Vào một đêm cuối tuần khi mọi nơi tràn ngập khách hàng, dường như không có chiếc taxi nào bận tâm đến tận Pyeongchang-dong để bắt khách.
Mình có nên gọi cho Jae Woo không... Tôi không muốn liên lạc với Jae Woo, cậu ấy cần được nghỉ ngơi sau một thời gian dài bận rộn, nhưng dường như không còn cách nào khác. Trong khi loay hoay với chiếc ly chỉ còn có đá, tôi đổi loại taxi và thử quét lại.
“Cậu có muốn đồ uống khác không?”
“……….”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì anh ta đã rời khỏi nhóm và đến bên cạnh. Tôi ngước nhìn anh ấy đang tựa cánh tay phải lên quầy bar, rồi lập tức hạ mắt xuống chiếc điện thoại của mình.
“Không phải anh đã quyết định giả vờ không biết tôi sao?”
Tôi lẩm bẩm như một kiểu trút giận hẹp hòi. Tôi liên tục cắn môi dưới, anh ta gọi người phục vụ quầy rượu lại và yêu cầu một ly whisky.
“Tôi có cần phải giả vờ biết không? Hình như lần trước tôi mới bị từ chối một cách phũ phàng. Tôi không nghĩ mình có thể làm lại lần nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên chạm mắt với người đối diện. Khi chúng tôi tái hợp ở Knox, tôi cảm thấy xấu hổ và bối rối vì sự xuất hiện đột ngột của anh ta. Nhưng giờ đây anh giống như một con bạch mã, không, một hoàng tử, người sẽ giải cứu tôi khỏi hang ổ quỷ dữ này.
“Khi nào thì anh rời khỏi đây?”
“.…..…...”
“Anh có thể cho tôi đi nhờ trên đường về được không? Chỉ đến gần Cung điện Gyeongbokgung cũng được.”
“Cậu có thể gọi taxi.”
Tôi mở rộng bán kính tìm kiếm lên 30 dặm và giơ màn hình điện thoại di động trước mặt anh.
“Hừmm…”
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, tựa người vào quầy bar rồi im lặng một lúc. Một số tiếng reo hò vang lên liên tục từ phía hồ bơi.
Môi tôi ngứa ngáy muốn khiêu khích anh, bảo anh đừng giả vờ suy nghĩ nữa.
Nếu anh thực sự không còn để ý đến tôi, anh sẽ không buồn đến bắt chuyện.
Cuối cùng, anh lấy ra một chiếc hộp đựng danh thiếp mỏng từ túi trong của áo khoác. Anh giơ một tấm danh thiếp lên trước mặt bằng ngón tay trỏ và ngón giữa. Khi tôi định nhận lấy thì anh kéo nó lại về phía mình.
“Đổi cái này lấy cái cậu nhận được trước đó. Sau đó tôi sẽ chở cậu đi bất cứ nơi nào cậu muốn.”
Người đàn ông vừa nói vừa hất cằm về phía túi áo khoác của tôi, trong đó có tấm danh thiếp mà tôi nhận được từ tiền bối. Không biết liệu anh ấy có tường tận chi tiết cụ thể về cuộc trò chuyện giữa chúng tôi hay không. Nhưng rõ ràng là anh ấy đã rất để ý đến sự có mặt của tôi trong suốt thời gian qua. Phải thừa nhận rằng đó là...chuyện thú vị duy nhất trong đêm nay.
“Nếu tôi không đổi mà chỉ lấy cái này thì sao?”
“Vậy thì… cậu phải đi đến nơi tôi muốn.”
Đưa cho tôi danh thiếp nghĩa là tiết lộ thông tin cá nhân của anh cho tôi.
Tôi giật lấy tấm danh thiếp và đọc dòng chữ nhỏ trên đó.
Khách sạn Knox Seoul - Nhóm chiến lược quan hệ công chúng - Trưởng nhóm 2... Lee Han.
Tôi đứng dậy, nhét tấm danh thiếp có logo Knox khắc ở mặt sau vào túi áo khoác. Tôi đã không đưa tấm danh thiếp nhận được từ tiền bối Seo Eui Ju cho anh ấy.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
*
Xe đang nổ máy, máy lạnh vẫn chạy. Nhiệt độ ban đầu ở mức vừa phải dễ chịu, nhưng sau đó tôi bắt đầu có cảm giác rờn rợn. Nếu bày tỏ điều đó với tài xế ngồi trên ghế lái thì lại không tiện cho lắm. Có một bệ tì tay rộng bao quanh ghế ngồi và bộ điều khiển kỹ thuật số phía trước đệm tựa tay được trang bị một số nút bấm. Tôi mò mẫm xem bên trên có nút điều chỉnh nhiệt độ hay không, nhưng tôi nhanh chóng bỏ cuộc.
Khi nào thì anh ta mới đến? Đã 20 phút trôi qua…
Khoảnh khắc tôi liếc nhìn đồng hồ, cánh cửa cuối cùng cũng mở.
“Tôi xin lỗi đã để cậu đợi lâu!”
“Không sao!”
Khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ phải chào hỏi mọi người trước khi ra về và bảo tôi đợi trong xe, tất cả những gì tôi muốn là rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tôi đã không tính đến việc mình sẽ phải chịu đựng 20 phút im lặng khó xử một mình với tài xế. Nhờ vậy mà tôi vui mừng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mới ngồi vào ghế cạnh bên.
Dù không có chỉ dẫn về điểm đến, nhưng chiếc xe vẫn chậm rãi lái ra khỏi nhà đạo diễn Kang Woo Hyun.
“Tôi muốn tự lái xe, nhưng tôi đã uống rượu…”
Người đàn ông liếc về phía ghế lái và nhìn tôi với vẻ mặt xin lỗi.
“Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ.”
Anh cởi cúc áo khoác, ngồi lại tư thế thoải mái và xoay eo về phía tôi.
“Cậu có kế hoạch gì cho ngày mai không?”
Không biết có phải là do tâm trạng hay không mà vẻ mặt và giọng nói của anh ấy có phần phấn khích.
“Không…”
“Vậy sao chúng ta không đi xa hơn một chút?”
“…….”
“Có một địa điểm glamping2 của Knox Resort ở Hongcheon, đây là một nơi tuyệt vời để tận hưởng không khí trong lành. Nếu đi vào lúc này, chúng ta sẽ đến nơi trong khoảng một tiếng rưỡi nữa.”
“Chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó ở Seoul.”
“……”
Giọng điệu có quá khó chịu không? Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười thô thiển nhất. Tôi chớp mắt một cách bình tĩnh, nhìn khuôn mặt cân đối của anh ấy đã đôi phần méo mó.
“...Anh sao thế?”
“Chuyện có vẻ buồn tẻ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Đây không phải chỉ là một bữa ăn nhanh hay là giải quyết chuyện đó.”
Người đàn ông này tinh tế hơn nhiều so với vẻ ngoài của anh ta. Có cần phải quá cầu kì trong việc lựa chọn địa điểm để giải tỏa ham muốn tình dục không? Tôi đã nghĩ đến việc chấp nhận lời đề nghị của anh, nhưng điều đó thật vô nghĩa. Điều tôi muốn lúc này không phải là trò đùa rakugo3 và cả việc chờ đợi thêm một tiếng rưỡi nữa. Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ đồng ý với quan điểm này.
Tôi nghiêng người về phía anh, dựa vào tay vịn.
“Anh có thể hiểu là vì tôi muốn ở một mình với anh càng sớm càng tốt, được không?”
Đúng như dự đoán, anh ấy có vẻ không tin tôi một chút nào. Không có sự thay đổi nào trong vẻ mặt run rẩy và đôi môi mím chặt của anh ấy. Tuy nhiên, có vẻ như anh đã quyết định không đào sâu vào việc này nữa, nên đành im lặng chấp nhận để bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút. Hmm... Anh ta thở mạnh ra như tiếng thở dài rồi hướng về phía chiếc ghế trước mặt.
“Trợ lý Seo, vui lòng đến chi nhánh chính.”
“Tôi hiểu rồi, thưa trưởng nhóm.”
Sau câu trả lời của tài xế, anh nhấn nút trên trần xe, vách ngăn kính được kích hoạt với một âm thanh rung nhẹ. Sau khi vách ngăn nâng lên từ dưới tạo thành một bức tường hoàn chỉnh ngăn cách với các ghế phía trước, anh chỉnh lại nút bấm để làm cho vách kính mờ đục.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy một chiếc limousine có thông số kỹ thuật cao đến thế, thậm chí còn có cả vách ngăn. Tôi nở một nụ cười cay đắng khi ký ức quá khứ hiện về trong tâm trí mình qua một tình huống bất ngờ. Nhận ra mình đã siết chặt nắm tay mà không hề hay biết, tôi cố tình nói chuyện với anh bằng giọng bình tĩnh để rũ bỏ ký ức.
“Tôi không có kinh nghiệm làm việc ở công ty, nhưng…tôi không nghĩ họ thường tặng một chiếc xe như thế này cho trưởng nhóm. Chế độ có vẻ rất tốt.”
“Chức danh là trưởng nhóm nhưng không phải trưởng nhóm nào cũng giống nhau.”
Nhìn anh nhướng mày và nói chuyện đầy tự hào khiến tôi bật cười. Có những lúc trông anh trẻ ra vì sự trẻ con của mình.
Tôi biết rằng việc mọi người nhanh chóng được công nhận về khả năng của mình ở độ tuổi còn khá trẻ là điều không bình thường. Tuy nhiên, những người như vậy không hiếm trong số những vị khách ghé thăm khách sạn của mẹ tôi. Và nó không làm tôi có cảm giác anh ta đến từ một thế giới khác.
Tôi chợt thắc mắc về tuổi tác của anh ấy, nhưng tôi cũng không buồn hỏi. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ phát hiện ra. Dù sao thì những câu hỏi về thông tin cá nhân hiện tại là không cần thiết.
1) pilates: một môn thể thao giảm mỡ hàng đầu mà các ngôi sao hay tập để giữ dáng
2) glamping: từ ghép của glamorous và camping, là kiểu cắm trại sang trọng, cao cấp, lãng mạng.
3) rakugo: nghệ thuật tấu hài đặc sắc của Nhật Bản.
Tập 18
“Anh có phiền không nếu tôi mượn tay anh một chút?”
Tôi đưa lòng bàn tay về phía anh khẽ hỏi. Anh ấy ngập ngừng nhìn xuống như thể đó là một cái bẫy, nhưng rồi cũng ngay lập tức đưa cho tôi bàn tay to dài của mình.
Anh ấy để mặc tôi loay hoay tháo chiếc đồng hồ đắt tiền, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú, chăm chú theo dõi xem tôi đang làm cái quái gì thế này?
Có một dấu vết mờ nhạt của những gì tôi đã để lại bên trong cái cổ tay khỏe mạnh này. Mặc dù đã hơn mười ngày trôi qua, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những vết bầm xanh quanh vết răng.
“Dấu vết vẫn còn đó.”
Người đàn ông cười trầm giọng.
“Đó có phải là điều khiến cậu tò mò đến thế không?”
“Nó vẫn còn ở trên vai và lưng anh à?”
Tôi đặt tay lên vai anh và hỏi, như thể tôi sắp cởi áo khoác và sơ mi của anh rồi tự mình kiểm tra. Đôi mắt anh nhìn tôi chớp chớp chậm rãi. Khoảng cách giữa lông mày và mắt gần lại tạo cho gương mặt anh một vẻ ngoài vừa nghiêm túc vừa kỳ lạ.
“Tôi biết cậu có sự kết hợp giữa xu hướng Frey, Dgrady và Brat, nhưng… cậu cũng có xu hướng thích tàn bạo phải không?”
Trên khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười, anh hỏi bây giờ anh có thể đeo lại đồng hồ được chưa, tôi gật đầu và buông cổ tay anh ấy ra.
Chiếc xe đang phóng nhanh về phía dải đường ánh sáng bên dưới. Tôi không có ý định làm ầm ĩ về loại hoạt động nào được hứa hẹn ngầm ở cuối hành trình mà anh đang dẫn đến. Nhưng trước khi lên giường cùng nhau, có một số điều tôi cần phải làm rõ.
Tôi mở miệng, nhìn nghiêng khi anh đang đeo đồng hồ và chỉnh lại tay áo.
“Vậy… anh Lee Han có khuynh hướng Dom, phải không?”
“……”
“Lần trước anh hỏi tôi có phải Frey không. Tôi đã không trả lời chính xác, nhưng… tôi không nghĩ mình là người có khuynh hướng xác định.”
Anh ngồi tựa thái dương vào ghế và quay lại nhìn tôi, điều này khiến anh ấy trông vô cùng thoải mái, nhưng ánh mắt và vẻ mặt của anh rất nghiêm túc khi chờ đợi tôi trả lời.
“Tôi thích quan hệ tình dục trong lúc thể xác tôi bị khuất phục, và tôi muốn đối phương đẩy tôi đến giới hạn mà không bận tâm đến việc tôi chống cự. Còn chuyện nói tục… tôi thích được nghe và được nói, đồng thời tôi cũng bị kích động bởi những hành động gây cảm giác xấu hổ. Vì vậy, nếu phải chọn một kiểu trong số các xu hướng BDSM, thì đó sẽ là sự kết hợp giữa Frey, Brat và Dgrady.”
Đây là một câu chuyện không thể nói ra ngay cả với Yoon Joo Ho, người mà tôi đã có quan hệ tình dục trong vài năm. Trong mối quan hệ của chúng tôi, làm tình với Yoon Joo Ho chưa bao giờ là thỏa mãn.
Mặc dù đối tượng làm tình là đàn ông, nhưng tôi thích bị chinh phục và cưỡng ép trong tình dục hơn. Tôi không phải là kiểu người có thể thoải mái bộc lộ sở thích đó trước mặt người khác.
Nhưng tại sao tôi có thể nói chuyện trước mặt người đàn ông mà tôi mới gặp lần thứ ba này? Hunter, có lẽ vì anh ấy đã lộ diện trước.
“Tôi không cảm thấy an toàn trước những mệnh lệnh hoặc yêu cầu của đối phương, và tôi cũng không thích làm người khác tức giận vì mình không tuân theo mệnh lệnh đó. Ngày hôm đó... ở Bangkok... tôi đã yêu cầu phải thật thô bạo, nhưng không phải lần nào tôi cũng quan hệ tình dục thô bạo như vậy. Nếu trở thành partner của nhau… anh Lee Han có khi sẽ không hài lòng với tôi.”
Đang lắng nghe câu chuyện, anh ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế. Anh đặt cùi chỏ lên tay vịn của ghế rồi tựa cằm lên đó.
“Ý cậu là cậu không muốn có một mối quan hệ thống trị - phục tùng và không có xu hướng phục tùng?”
Tôi gật đầu với sự sắp xếp gọn gàng ý nghĩa trong câu hỏi của anh.
Anh cúi nhìn xuống chân tôi. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói với giọng bình tĩnh. Đôi mắt anh vẫn nhìn xuống dưới, nên thoạt nhìn có vẻ như anh đang nói chuyện với chính mình.
“Việc có phải là BDSM chính thống hay không…không quan trọng đến thế!”
“…….”
“Vì Jeong Ji In đã thành thật nên tôi cũng sẽ thành thật.”
Anh ấy nhấc mí mắt lên và nhìn thẳng vào tôi.
“Nếu đối phương khiêu khích bằng cách cố tình chạm vào tôi để thu hút sự chú ý, hoặc giả vờ cầu xin tôi dừng lại vì quá sung sướng… Tôi sẽ bị kích thích bởi những điều như vậy. Trong khi khuất phục một đối phương bằng sức mạnh thể chất, tôi muốn truyền vào niềm vui vô tận cho đến khi bản năng tận cùng của nhau được bộc lộ.”
Anh đưa bàn tay đang tựa cằm lên vuốt ve ve áo khoác của tôi.
“Không phải vì muốn khoe khoang rằng mình vượt trội về mặt thể chất, mà vì tôi muốn thấy bạn tình của mình đạt được khoái cảm vượt qua tiêu chuẩn thông thường.”
Chúng tôi ngồi trên tay vịn và nhìn vào mắt nhau. Chiếc xe đã chạy với sông Hàn, nhưng cả hai đều không để ý đến những thay đổi bên ngoài cửa kính.
Bàn tay anh ấy đưa về phía tôi, vuốt ve đằng sau gáy.
“Cho dù một người có bị kích thích tình dục đến mức nào đi chăng nữa, thì lý trí của họ cũng không dễ dàng bị phá vỡ. Nếu họ cảm thấy bản thân mình đang đi quá xa so với những nguyên tắc đạo đức mà họ đã nhận thức được thông qua giáo dục, họ sẽ sợ hãi và dừng lại. Và tôi... tôi không muốn dừng lại ở đó. Tôi muốn chúng ta cùng nhau vượt ra khỏi ranh giới, ngay cả khi phải dùng vũ lực.”
“……”
“Tất nhiên, nếu đối tác của tôi cũng chấp thuận điều đó.”
Bàn tay anh ấy lần mò phía sau ve áo, không đưa vào trong mà lại rút lại. Khi bàn tay anh ấy chạm vào tôi, ống thở vốn đã bị siết chặt một cách vô thức bỗng trở nên lỏng lẻo. Tôi có cảm giác như mình đã bước vào màn dạo đầu.
Lần này anh lần theo bộ điều khiển trên tay vịn bằng những ngón tay to dài của mình. Đầu móng tay được cắt tỉa đặc biệt gọn gàng, thu hút sự chú ý của tôi.
“Theo nghĩa đó, tôi chỉ tự miêu tả mình là một kẻ săn lùng sự thỏa mãn chứ tôi không có hứng thú với việc kiểm soát và thống trị tinh thần bạn tình của mình. BDSM không chỉ đơn thuần nói về chủ nghĩa bạo dâm, khổ dâm hay các mối quan hệ bị thống trị.”
“……”
“Cho dù có phải là BDSM chính thống hay không thì sự khác biệt đó không thành vấn đề. Tôi thực sự rất vui vì Jeong Ji In đã không yêu cầu tôi đánh cậu ấy, phải không?”
Tập 19
Thợ săn hoặc giả thợ săn gần như không quan tâm đến sự thống trị. Một Frey, hay còn gọi là Frey giả, chỉ muốn chinh phục thể xác và từ chối bị thống trị.
Như anh ấy đã nói, cho dù chúng ta định nghĩa nó là gì thì bản thân mong muốn của chúng ta vẫn không thay đổi.
Xác suất để hai người có cùng mong muốn như vậy gặp nhau mà không cần thông qua tuyển dụng 1 là bao nhiêu phần trăm? Ở mức độ này, người đàn ông trước mặt gần như được thiết kế dành riêng cho tôi.
Anh nhìn qua và mỉm cười.
“Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng rằng tôi có thể không hài lòng.”
“Xu hướng tình dục của chúng ta ăn khớp với nhau đến mức đáng sợ.”
“Tôi đã nói rồi mà. Đó là định mệnh.”
Về lý thuyết, chúng tôi là những đối tác hoàn toàn tương thích với nhau nên lần này tôi không thể mỉa mai được. Anh ta hất cằm với vẻ mặt tự tin. Nhìn anh ấy cố tình cường điệu hóa để làm dịu tâm trạng, tôi cảm thấy thoải mái và cười lớn.
Đúng như dự đoán, chiếc Sedan rời khỏi đại lộ Riverside tiến vào lối dẫn đến khách sạn Knox. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm Knox vì mục đích cá nhân, điều đó làm tôi không khỏi lo lắng.
“Tôi có một số thứ muốn hỏi cậu.”
“……”
“Lần trước cậu từ chối vì tôi là người Hàn Quốc và sống ở Hàn Quốc. Lần này tôi vẫn sống ở Seoul và vẫn là người Hàn Quốc. Vậy tại sao cậu lại thay đổi suy nghĩ?”
Đang mải miết nhìn theo logo Knox tỏa sáng trên đỉnh tòa nhà, tôi quay đầu khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Nói một cách thô tục thì anh có một gương mặt khiến bạn muốn lăn lộn ngay cả khi không có cảm xúc lãng mạn hay tình yêu.
Hầu hết các diễn viên tôi làm việc cùng đều có ngoại hình ưa nhìn, và Yoon Joo Ho là một người đàn ông rất đẹp trai. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất kỳ sự run rẩy nào khi nhìn thấy họ. Nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông này và nghe thấy giọng nói của anh ta, tôi đã rất xao xuyến. Đó chính là vấn đề.
Tôi hạ ánh mắt xuống vì cảm giác như mình đã nhìn anh ấy một cách thèm muốn quá. Ánh mắt vốn đang lướt qua vai và ngực anh một cách tự nhiên đã dừng lại trong giây lát. Có một khối phồng nặng nề giữa hai chân anh ấy.
Mặc dù kích thước của cái đó khiến người ta có thể nhận thấy sự hiện diện của nó trên quần ngay cả khi nó không dựng lên, nhưng độ phồng này hoàn toàn không phải là lúc thằng nhóc đó đang say ngủ. Khi anh ta đang giải thích sở thích tình dục của mình với giọng điệu bình tĩnh, thì bộ phận sinh dục bên dưới đồng thời cũng cương cứng lên.
“Chà… nếu như anh Lee Han quyết định làm điều gì đó bất lợi cho tôi, tôi có ngủ với anh ấy một hay mười lần thì cũng nguy hiểm như nhau thôi.”
Anh ấy gật đầu hai lần sau khi nghe câu trả lời. Sự phấn khích tình dục không hề thể hiện ở bất cứ đâu trên gương mặt anh. Thật đáng ngạc nhiên khi phần ở trên cổ và phần dưới eo có thể hoạt động hoàn toàn tách biệt như vậy. (ý là ở trên thì bình tĩnh nói chuyện, ở dưới thì cương cứng, thật là tài tình)
Chiếc xe trượt xuống bãi đậu xe ngầm của Knox. Anh chỉnh lại tư thế và đặt tay vào lòng.
“Vậy thì hãy bắt đầu bằng việc viết một hợp đồng.”
“Anh thực sự định làm điều gì đó như thế à?”
Tôi đã nghe nói về việc có những hợp đồng được ký giữa Dom và Sub. Nhưng như anh ấy cũng thừa nhận, chúng tôi không có mối quan hệ giống như Dom và Sub. Vậy thì có cần phải ký hợp đồng không?
Mặt anh lại nhăn nhó nên tôi biết anh không thích câu trả lời của tôi.
“Cậu Jeong Ji In tin tưởng tôi đến mức không cần làm hợp đồng sao?”
“Cái anh gọi là hợp đồng thật ra chỉ giống như một lời hứa không có hiệu lực pháp lý. Vậy nên việc có hay không cũng không tạo nên khác biệt gì lớn.”
“Các mối quan hệ của cậu luôn như vậy à?”
Tính đến thời điểm này, đây là lần đầu tiên tôi cố gắng làm theo đúng sở thích của mình và trở thành partner với một ai đó. Người đàn ông nhìn tôi nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên, nét mặt hiện lên vẻ không thể tin được.
Ừm... Anh mím miệng và khoanh tay thật chặt trước ngực.
“Ngay cả khi loại trừ yếu tố bạo lực trực tiếp, việc tận hưởng tình dục BDSM có thể dẫn đến những tình huống nguy hiểm. Nếu không ký hợp đồng, cậu cũng cần phải nói rõ với đối phương vở kịch nào được chấp nhận, vở kịch nào không. Đó là lý do tại sao nó lại nguy hiểm đến thế…”
Nói xong, anh ta quay đầu về phía cửa sổ, thở dài hai ba hơi. Anh ấy hiểu lầm rằng tôi đã tham gia vào trò chơi mạo hiểm hoặc quan hệ tình dục mà không có hợp đồng, và trở nên tức giận như thể anh ấy là người giám hộ của tôi.
Vì lý do nào đó, tôi nghĩ phía sau gáy của anh ấy thật dễ thương. Anh ta là một người đàn ông rất khác so với ấn tượng đầu tiên của tôi, người dường như chỉ quan tâm đến tình dục thú tính. Tôi muốn cười, nhưng cảm thấy rằng mình sẽ chỉ khiến cho anh ta tức giận hơn nếu bị bắt gặp. Tôi lấy tay che môi, giả vờ hắng giọng.
Chiếc xe đã dừng hẳn bên trong vạch đỗ xe.
Anh hít một hơi thật sâu, dường như đã điều hòa xong mạch cảm xúc. Anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn tôi.
“Được rồi, vậy thì… chi tiết chúng ta hãy trao đổi sau, nhưng vẫn còn một điều kiện cơ bản mà tôi không thể không thỏa hiệp lúc này được.”
“Anh cứ nói!”
“Tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu tình dục của cậu, Jeong Ji In. Thay vào đó, hãy ngủ cùng nhau sau khi làm tình xong.”
“……”
“Tôi sẽ ở lại với cậu cho đến sáng.”
Đó là một yêu cầu bất ngờ và khá lãng mạn.
Chúng tôi đi thẳng lên tầng 21 mà không cần qua quầy lễ tân. Anh ta có mang theo chìa khóa thẻ. Căn phòng ở góc cuối hành lang là một căn phòng cao cấp hơn căn phòng trước đây một chút.
Vừa bước vào phòng, anh tìm thấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn làm việc trong phòng khách và kéo rèm lại. Cảnh đêm sông Hàn đẹp đến nỗi vừa nhìn thấy thôi tôi đã thốt lên một tiếng thán phục theo phản xạ. Nhưng dù sao mục đích của chúng tôi đến đây cũng không phải là ngắm cảnh.
Trong khi anh ấy giảm độ sáng của ánh đèn trong phòng khách và phòng ngủ, tôi cởi áo khoác rồi vắt nó lên lưng ghế sofa đơn.
Lần trước khi chúng tôi khỏa thân và quấn lấy nhau, tôi đã nghĩ đó chỉ là tình một đêm ở nước ngoài, tôi có thể mạnh dạn giả làm người khác, nhưng bây giờ tình hình đã khác với Bangkok.
Có vẻ như mượn một chút cồn sẽ giúp cho tâm trạng của tôi bình tĩnh hơn. Vừa định quay đi lấy ít rượu thì tôi chạm phải anh ấy bước ra từ phòng ngủ.
Như không biết tôi ở đây, như ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của tôi, anh dừng lại nhìn tôi như thể muốn ôm lấy tôi thật chặt.
Đó không phải là một cái nhìn đơn giản về đối tượng ham muốn tình dục. Nó bao gồm sức nóng, sự mong đợi và ham muốn, nhưng nó cũng trộn lẫn với những cảm xúc phức tạp hơn gợi nhớ đến sự tổn thương hoặc do dự. Nó giống hệt gương mặt anh đã nhìn tôi trước cửa phòng mình ở Bangkok.
Nghĩ lại thì…anh ấy hầu như không nói gì từ khi bước vào phòng.
Anh ta thực sự không thích thái độ xem nhẹ hợp đồng?
Khi tôi bất cẩn vỗ nhẹ vào mép lưng ghế sofa, tôi mời anh ấy một ít rượu để cố gắng làm dịu tâm trạng.
“Anh không khát à? Anh có muốn uống rượu không?”
Lúc tôi chuẩn bị đi về phía quầy minibar được đặt ở góc phòng, anh ấy sải bước dài tiến lại gần tôi. Bàn tay to rộng đỡ chắc chắn sau gáy rồi kéo tôi lên.
“Ưm…”
Khi môi chúng tôi chạm vào nhau, một khối thịt ướt át xông thẳng vào. Xấu hổ vì nụ hôn bất ngờ, lưỡi tôi cong lên phía sau hàm răng dưới. Mặt khác, chiếc lưỡi linh hoạt của anh lại vẫy như sóng đang cọ xát vào khoang miệng.
Tôi há to miệng như muốn trút hơi thở đang kìm nén bấy lâu trước cảm giác nhột nhột khi đưa đầu lưỡi lướt qua vòm miệng. Không bỏ lỡ khoảng trống đó, lưỡi anh luồn vào phía dưới lưỡi tôi và nhấc nó lên kéo thẳng vào miệng anh. Tôi bóp chặt ngực áo khoác của anh hết mức có thể, mím môi mút lấy phần thịt mềm mại.
“Ư… hộc… ưm...”
Bàn tay đang giữ phía sau gáy di chuyển lên trên và bao trọn lấy toàn bộ đầu tôi. Ngay cả cảm giác tóc bị hất ngược lên phía đối diện cũng đầy tính kích dục và khiến cơ thể của tôi nóng lên ngay lập tức.
Anh mút mạnh rồi lại đột ngột nhả ra khiến lưỡi tôi ngứa râm ran vì thiếu thốn.
1) Tuyển dụng: Người BDSM đang tìm kiếm đối tác để chơi.
CHAP TRƯỚC | MỤC LỤC | CHAP SAU
Comments
Post a Comment