[CHAP 12] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
Ăn cả một con gà là quá nhiều nhưng nghĩ đến tấm lòng chân thành của Tae Yoon, tôi chăm chỉ nhai miếng thịt rồi nuốt xuống. Khi bữa ăn gần kết thúc, Tae Yoon còn mang ra những chiếc bánh gạo nếp đầy màu sắc và xinh xắn.
“Đây là món tráng miệng đặc biệt dành cho nam diễn viên Jeong của chúng ta. Cậu ăn đi rồi tập trung vào buổi casting cho tốt!”
“Khi nào cậu lại chuẩn bị những thứ như thế này?”
“Tôi đã mua đấy. Thật cảm ơn bạn tốt, đúng không?”
“Tôi sẽ cảm ơn cậu sau.”
“Nếu cậu muốn cám ơn, hãy làm mọi cách để vượt qua buổi casting. Cậu định làm gì với gương mặt và thân hình đẹp trai đó?”
“Anh đang đùa cái gì vậy?”
Ga Yoon đưa chiếc bánh gạo nếp phủ bột đậu nành lên miệng, nhăn mặt kinh tởm.
“Không phải là anh đang cố khuyến khích cho điều gì đó... Mà vì anh không hiểu tại sao một người có khuôn mặt và thân hình như thế này lại không đứng đầu. Cảm giác về vẻ đẹp của người Hàn Quốc thật kỳ lạ!”
Tôi mỉm cười bẽn lẽn trước lời phàn nàn của Tae Yoon rồi đưa chiếc bánh nếp bí ngô vàng óng vào miệng. Mặc dù cằm tôi đang chảy nước miếng vì vị ngọt thoang thoảng, kỳ lạ thay khẩu vị tôi vẫn cảm thấy đắng.
*
Trái ngược với dự báo thời tiết sẽ có mưa lớn trong thời gian này, mưa chỉ rải rác. Tuy nhiên, nó không nhỏ đến mức có thể ra ngoài mà không có ô. Sau khi đo khoảng cách tới cửa chính bằng cách nhìn vào bức tường cao ngang ngực, tôi quyết định đi đầu không. Chiếc taxi thả tôi xuống nhanh chóng rời khỏi con hẻm phía sau tôi mà không hề đắn đo.
Địa điểm mà đạo diễn Hwang Soo Young chỉ định cho buổi casting là một căn hộ ở Seoul. Nó đang được cải tạo và sử dụng làm văn phòng cho đội ngũ sản xuất phim thuê ngoài của Đêm Vĩnh Cửu. Mặc dù dưới danh nghĩa là đội ngũ sản xuất thuê ngoài, nhưng trên thực tế, họ giống như đội ngũ độc quyền của đạo diễn Hwang.
Khi tôi nhìn quanh hành lang tầng một, nơi được trang trí giống như một phòng chờ hoặc quán cà phê, một người tiến đến gần và gọi tên tôi với giọng điệu chào đón. Người đó nói đạo diễn đang đợi rồi dẫn tôi lên thẳng căn phòng trên tầng hai.
Bên trong trả lời ngay sau tiếng gõ cửa. Người đàn ông đi trước báo cáo sự có mặt của tôi. Đạo diễn Hwang đang ngồi tại một chiếc bàn lớn, đứng dậy đến ghé vào vai tôi và nói.
“Cậu đến một mình? Không có người quản lý đi cùng à?”
“Vâng.”
“Mời vào, cậu muốn uống gì? Tôi sẽ xem nốt buổi biểu diễn rồi thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn, vậy tại sao cậu không uống một chút gì trong lúc chờ đợi?”
Khi bước vào phòng, tôi liếc nhìn bàn và thấy hai phần ba chai rượu đã vơi cùng vài chiếc ly nằm xung quanh. Có vẻ như cách đây ít lâu đã có một vài người đến chơi và uống rượu cùng nhau.
Đạo diễn Hwang thỉnh thoảng nâng ly lên nhấp một ngụm rượu. Mặc dù trời hơi tối do mưa phùn, nhưng vẫn chỉ mới khoảng 2h chiều, tiệc rượu lúc này có vẻ hơi sớm.
“Nếu có cà phê đá thì tôi xin!”
Có lẽ uống một ly rượu sẽ giúp tôi thư giãn một chút, nhưng tôi không đủ can đảm để yêu cầu rượu vào dịp này.
Đạo diễn Hwang nhìn người đàn ông đứng đằng sau tôi với vẻ mặt như muốn nói: “Anh có nghe thấy không?” Sau đó, ông ấy mời tôi ngồi đối diện.
“Mời ngồi! À, đây là căn phòng tôi thỉnh thoảng dùng để nghỉ ngơi. Ban đầu, biên kịch của Đêm Vĩnh Cửu và giám đốc điều hành công ty sản xuất định hôm nay sẽ cùng nhau đến dự buổi casting của cậu Jeong Ji In, nhưng thời gian không phù hợp nên cuối cùng tôi chỉ có mình tôi tham dự.”
“Vâng.”
“Chúng ta bắt đầu vài phân cảnh nhé?”
“Vâng, tất nhiên!”
Tôi gật đầu, liếc nhìn chiếc máy quay gắn trên chân máy nhỏ đặt trên bàn.
Đồ nội thất duy nhất nổi bật trong căn phòng là một chiếc bàn lớn có 8 chỗ ngồi và một tủ lạnh đựng rượu đặt cạnh bên. Đó là một chiếc tủ có dung tích lớn, có thể tích chứa khoảng 80 chai. Giờ nghĩ lại, tôi nghĩ mình đã nghe ở đâu đó rằng đạo diễn Hwang Soo Young là một người rất yêu thích rượu.
“Thông thường đến chỗ tôi, ai cũng mang theo ít nhất một chai rượu. Nhưng cậu Jeong Ji In lại đến tay không.”
“À... tôi đã không nghĩ tới chuyện đó. Thành thật xin lỗi…”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông ấy, có vẻ như đó là một câu nói đùa, nhưng tôi không thể thư giãn được. Mặc dù trong phòng chỉ có hai người nhưng bầu không khí lại ngột ngạt như đang thiếu oxy.
Cà phê được chuẩn bị một cách nhanh chóng. Tôi uống một hai ngụm rồi đặt cốc xuống, đạo diễn Hwang cũng đưa bản thảo ra trước mặt.
“Chúng ta xem diễn xuất của cậu thế nào trước nhé?”
Kịch bản công ty sản xuất đính kèm dưới dạng cảnh thử vai cùng với phần tóm tắt ngắn gọn dài khoảng 10 trang. Mặc dù đó là cảnh trao đổi lời thoại với nhân vật nữ chính, nhưng buổi thử vai vẫn được tiến hành mà không cần nhận lời thoại của diễn viên khác. Đó là tình trạng phổ biến.
Chỉ mất chưa đầy 5 phút để casting. Trong quá trình luyện tập, trung bình mất khoảng 3 phút 30 giây, nhưng bây giờ tôi có cảm giác như mọi thứ trôi qua chỉ trong một cái tích tắc. Tôi liếm môi dưới một cách thất vọng khi cảnh quay kết thúc mà không thể hiện được điều gì rõ ràng. Mặc dù tôi đã chuẩn bị hai ba phân cảnh biểu diễn nữa, nhưng có thể tôi sẽ không có cơ hội trình diễn chúng.
Tôi không thể đọc được bất cứ điều gì từ vẻ mặt của đạo diễn khi ông ấy nghiêng đầu nhìn tôi ngơ ngác.
“Cậu đã làm rất tốt! Hãy đến đây và ngồi xuống.”
Tôi cảm thấy khát, nhưng thật khó để với tay lấy cà phê. Vai tôi cứng đờ vì căng thẳng. Đạo diễn Hwang đặt một tay lên bàn, một tay cầm tờ giấy không rõ nội dung ngồi đăm chiêu suy ngẫm. Cho đến khi ông ấy mở miệng thì tôi chỉ nhìn vô định vào mặt sau trống rỗng của tờ giấy.
“Cậu đã từng đóng kịch bao giờ chưa? Diễn xuất của cậu có một chút giai điệu sân khấu.”
“Nói đã từng thì không hẳn, đó chỉ là một sở thích.”
“Ở Ý?”
“...Đúng vậy.”
Vào thời điểm buổi casting được lên lịch, đạo diễn hẳn đã nhận được bản tóm tắt những thông tin quan trọng về tôi. Việc tôi lớn lên ở Ý không phải là điều bí mật gì cả. Tôi chỉ không đi loanh quanh nhiều chuyện về xuất thân của mình ở chỗ này chỗ kia mà thôi.
Tuy nhiên, tôi hơi ngạc nhiên khi được hỏi mình đã từng diễn kịch chưa. Vì tôi không học sân khấu chuyên nghiệp và cũng không theo đuổi sự nghiệp diễn viên sân khấu chính thức, nên ảnh hưởng của sân khấu lên diễn xuất của tôi là cực kỳ nhỏ. Tất nhiên, đạo diễn Hwang chắc chắn là người tài năng nhất trong lĩnh vực này, nhưng tôi không ngờ ông ấy có thể nhìn ra được dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhất.
Trên mạng thường xuyên có những lời chỉ trích rằng tôi chỉ có thể đóng vai một người đàn ông thành phố sành điệu, giọng nói vừa nhẹ lại vừa yếu, diễn xuất thì ổn định và nhàm chán, chưa bao giờ có một bình luận nào bảo rằng yếu tố sân khấu được nhìn thấy trong diễn xuất của tôi.
“Nếu cậu đã xem kịch bản tóm tắt thì sẽ biết, đây là một vai diễn rất quan trọng. Đó là lý do tại sao có tôi vẫn chưa chọn được diễn viên cho đến tận bây giờ. Phải là một người thật sự ấn tượng.”
Đạo diễn Hwang rót rượu vào ly của mình, nhấp một ngụm thứ đồ uống màu đỏ sậm rồi nói tiếp.
“Anh ấy là một nhân vật bi kịch, gây căng thẳng giữa các nhân vật chính và chết ở cuối phim, nên thực tế thì anh ấy gần như được coi là nhân vật chính. Vì anh ấy can thiệp vào mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính nên ban đầu có thể sẽ bị ghét bỏ. Chúng ta cần để người xem dần dần đồng cảm với nhân vật, để rồi cuối cùng nhận được sự cảm thông thực sự. Có thể nói, sự thành bại của vai diễn này đều phụ thuộc vào việc đấy”.
Đạo diễn lắc nhẹ ly vài lần rồi rót khá nhiều rượu vào miệng.
Tôi tự tin vô điều kiện, tôi có thể làm được nếu ông giao vai diễn đó cho tôi... tinh thần đó là điều cần thiết trong một buổi thử vai. Công ty khuyên tôi nên làm vậy và tôi cũng đã từng làm vậy khi còn chưa nổi tiếng. Nhưng không hiểu sao tôi lại không thể nói được những lời táo bạo như vậy trước mặt đạo diễn Hwang.
“Cậu có tự tin rằng mình sẽ không gây ra vấn đề gì trong quá trình quay bộ phim không? Nhìn vào hồ sơ của cậu cho đến nay nó vẫn sạch sẽ.”
Trước câu hỏi của đạo diễn, khuôn mặt của người đàn ông ấy chợt hiện lên trong đầu tôi. Cái đêm chúng tôi quấn lấy nhau như những con thú ở Bangkok và anh ta hỏi tôi với vẻ mặt bình thản “Cậu là Frey, phải không?”. Anh ta là người không cần thiết phải dính dáng đến nữa. Tôi gạt khuôn mặt của người đàn ông ấy ra khỏi tâm trí và nhìn thẳng vào mặt đạo diễn.
“Vâng, tôi tự tin về điều đó! Đạo diễn không cần phải lo lắng!”
“Hmm, tất cả mọi người đều nói thế, rồi sau đó vẫn hẹn hò như thế và lái xe khi say rượu như thế…”
Đạo diễn Hwang ngừng nói giữa chừng, đặt tờ giấy mà ông đã cầm suốt thời gian qua xuống. Cách ông ấy tựa người vào lưng ghế một cách lỏng lẻo khiến tôi có cảm giác mình không còn gì để làm nữa. Miệng tôi càng khô hơn.
Tôi không thể nhịn cơn khát được nữa, đang định với tay lấy ly cà phê thì đạo diễn đột nhiên hỏi thêm một câu.
“Tôi nghĩ sân khấu sẽ phù hợp với cậu hơn, nhưng tại sao cậu lại chọn phim truyền hình?”
Jeong Ji In thực ra không hứng thú với diễn xuất trên truyền hình đúng không? Hình như tôi đã nghe được những lời nói đó trong câu hỏi của ông ấy. Bàn tay đang định cầm tách cà phê dừng lại đột ngột vì xấu hổ, ý định của tôi đã bị nhìn thấu hoàn toàn*. Mặt tôi nóng bừng.
Đạo diễn có thể đã nói những lời này mà không suy nghĩ gì nhiều, nhưng người nghe lại cảm thấy tê dại. Không, có lẽ không một lời nào thoát ra khỏi miệng ông ấy mà không có hàm ý kể từ khi tôi bước vào căn phòng này. Mọi thứ có khi là một bài kiểm tra.
Câu trả lời đúng để vượt qua buổi kiểm tra này là gì? Tôi cố gắng suy nghĩ thật nhanh nhưng không thể tìm ra được câu trả lời hợp lý nào để tránh khỏi cơn khủng hoảng nhất thời.
Thật khó để nhìn vào đôi mắt im lặng của ông ấy và mở miệng.
“...Tôi không biết.”
“Cậu không biết?”
“Có nhiều lý do đan xen phức tạp trong quyết định của tôi…”
“Vậy cậu có thể cho tôi biết một trong những lý do phức tạp đó không?”
“Tôi nghĩ rằng nếu khuôn mặt của mình xuất hiện trên TV, ai đó có thể nhận ra và tìm thấy tôi.”
Đó là sự thành thật nhất mà tôi có thể nói với ông ấy lúc này.
Đạo diễn lặng lẽ nhìn tôi một lúc, ông ấy hít một hơi dài và gật đầu. Tôi không thể biết liệu ông ấy có ý thích câu trả lời của tôi hay không.
* Nguyên nhân vì sao Jeong Ji In lại chọn làm diễn viên, và mong muốn ai sẽ nhận ra và tìm thấy cậu ấy sẽ được tiết lộ ở những tình tiết sau của câu chuyện.
Comments
Post a Comment