[CHAP 11] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN

 

“Có vẻ như tiệm này vừa mới mở, cậu ta đi theo em từ đầu ngõ đến tận đây.”

Tôi liếc nhìn về phía sau. Người thanh niên khoảng chừng ngoài hai mươi tiếp tục rải tờ rơi trên đường nơi cậu ta đi qua.

“Các host bar ở đây vẫn còn mở cửa giờ này đấy!”

“…….”

Ga Yoon ngước nhìn tôi với đôi mắt mở to.

“Sao cơ?”

“Anh muốn em biết thêm về tình hình hiện tại ở khu này, hãy cẩn thận!”

“Chỉ là người phát tờ rơi em gặp phải trên đường đi thôi mà. Em đâu còn xa lạ gì với ngõ này nữa!”

Khi tôi biết về con hẻm này, số lượng các host bar hiếm đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì hầu hết khách hàng đều là các cô gái đến từ các cơ sở giải trí gần đây nên chủ quán bắt đầu hoạt động vào khoảng 4 hoặc 5 giờ sáng, trùng với thời gian làm việc của họ.

Qua nhiều năm, người ta dễ dàng tìm thấy các biển hiệu của các host bar như Queen, Sister's Day, Juliet trên con phố này. Trên thực tế, khi cạnh tranh ngày càng gay gắt, một số doanh nghiệp gặp khó khăn trong hoạt động và phải đóng cửa. Trong con hẻm bắt đầu lan truyền tin đồn rằng có quá nhiều host bar hoạt động so với nhu cầu.

Ga Yoon và tôi rẽ vào một siêu thị tồi tàn. Mới đi xuống khoảng 50 mét nhưng con hẻm tối om và tĩnh lặng như những buổi sáng sớm của bất kỳ khu dân cư nào. Thật đáng giá! Đó là thời điểm hầu hết người dân đều đã đi làm.

Tấm biển có chữ (Dome) nhìn từ xa vẫn chưa sáng.

Trái ngược với vẻ ngoài đáng ngờ, đây chỉ là một nhà hàng bình thường. Nó không có cửa sổ, toàn bộ tường và cửa chính bên ngoài đều được làm bằng gỗ. Điều hơi bất thường là nhà hàng này hoạt động từ 3 giờ đến 10 giờ sáng.

Ga Yoon kéo cửa dẫn đầu bước vào.

Vừa đến nơi, mùi canh gà hầm sâm thoang thoảng đã kích thích cảm giác thèm ăn của tôi.

“Tại sao hai người lại đi cùng nhau?”

Jae Woo đã đến từ trước, đang lúi húi giúp chuẩn bị cho việc mở quán.

“Tôi đã gặp anh ấy ở phía trước. Mùi gà hầm sâm thơm quá! Còn anh trai tôi đâu rồi?”

“Mọi người đến vừa kịp lúc. Ngồi xuống nhanh lên. Đồ ăn đã sẵn sàng!"

Vừa lúc Ga Yoon hỏi, Tae Yoon đeo tạp dề từ trong bếp bước ra, mang theo một cái nồi lớn. Tôi mỉm cười kéo ghế ra trước quầy, Tae Yoon vẫn đang vội vã chuẩn bị bữa ăn nên chưa kịp chào hỏi.

Hai anh em nhà Ga Yoon, Tae Yoon và tôi tốt nghiệp cùng một trường ở Ý. Hai người đã chuyển đến trường tôi đang theo học, chúng tôi là bạn thân được 3–4 năm trước khi bố họ kinh doanh thất bại và phải trở về Hàn Quốc.

Kể từ đó, bọn tôi mất liên lạc với nhau. Khoảng một vài tháng sau khi tôi debut1, Tae Yoon đã liên hệ với công ty.

Khi nghe tin có người để lại số điện thoại, nói rằng quen biết tôi, tim tôi như ngừng đập2. Không thể nói rõ rằng tôi cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm khi kiểm tra tên trên tờ giấy note. Nhưng rõ ràng là tôi thực sự hạnh phúc khi nghe thấy giọng Tae Yoon ở đầu bên kia điện thoại.

“Này, đồ khốn vô tâm. Đến tận khi xem tivi tôi mới biết cậu đến Hàn Quốc đấy!”

Đó là những lời đầu tiên của Tae Yoon.

Nơi duy nhất để khách hàng ngồi trong nhà hàng có diện tích khoảng 10 pyeong3 là quầy hình chữ U. Kiến trúc được thiết kế để Tae Yoon có thể quản lý mọi việc một cách hiệu quả nhất. Tất nhiên, khách hàng chính của nhà hàng là nhân viên làm việc trong các công ty giải trí ở gần đây. Tuy nhiên, Dome không bán rượu. Đây là phương châm bán hàng mà Tae Yoon đã duy trì trong nhiều năm.

Khi ba chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau, đồ ăn đã được mang đến. Mỗi tô to bằng tô mì lạnh, bên trong có một con gà. Tae Yoon thật hào phóng.

“Sao cậu lại chuẩn bị hoành tráng thế? Gà hầm sâm chắc phải mất nhiều thời gian lắm!”

“Tôi đã hầm nó trong suốt một giờ. Cậu phải ăn thứ gì đó một cách bổ dưỡng để vượt qua buổi casting. Ăn nhiều vào! Khi nào ăn hết, tôi sẽ nấu cháo gạo cho cậu.”

Tae Yoon vừa nói vừa thoăn thoắt bê lại một bát cơm nóng và bạch tuộc muối.

3-4 năm có thể không phải là một khoảng thời gian dài nếu bạn nhìn lại cả cuộc đời mình. Tuy nhiên, tôi không hề thấy gượng gạo khi gặp lại Tae Yoon sau gần 10 năm, có lẽ vì chúng tôi đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian nhạy cảm nhất. Khác với tôi, cậu ấy thẳng thắn và mạnh dạn, thành thật với mong muốn cũng như cảm xúc của mình nên tôi cảm thấy hoàn toàn dễ chịu vì cậu ấy vẫn như trước đây.

Tae Yoon thường gọi tôi đến cửa hàng và nấu cho tôi ăn trước giờ mở cửa, hỏi xem tôi có ăn uống đàng hoàng dù lịch trình bận rộn không. Ga Yoon trước đây làm việc tại văn phòng của một nhà tạo mẫu nổi tiếng, nhưng sau hai năm không được thăng chức hay đề bạt gì, đã xin vào làm công ty chúng tôi. Sau khi Ga Yoon và Jae Woo trở thành bạn thân thì ba người họ thậm chí còn đến Dome cùng nhau.

“Nếu ngày mai casting thành công, chẳng phải anh sẽ trở thành ngôi sao Làn sóng Hallyu thứ hai của công ty chúng ta sao? Những ngày khó khăn sắp qua rồi!”

Jae Woo nói với giọng phấn khích trong khi dùng tay xé một chiếc đùi gà lớn.

“Tại sao lại là thứ hai?”

“Hong Seo và những người bạn.”

“Còn có tiền bối Kim Yu Min.”

Jae Woo lẩm bẩm sau khi nhai một miếng chân gà dai, lập tức cau mày.

“Tại sao họ lại thuê một người đã từ bỏ công ty cũ chứ? Thực tế là sau khi người đó thành công, công ty của chúng ta chẳng thu được lợi gì”.

Jae Woo chửi bởi tiền bối hồi lâu, hỏi tại sao anh ta có thể từ bỏ công ty đã ủng hộ anh và nuôi dưỡng anh từ khi còn là một kẻ vô danh ngay sau khi thành công như thế. Tuy nhiên, tốc độ chén gà hầm nhân sâm lại không hề suy giảm.

Nhìn cậu ấy ăn ngon lành nên tôi cũng vui vẻ chấm muối vào miếng thịt thái lát rồi cho vào miệng. Thit om cả tiếng đồng hồ mềm lại vừa ngọt.

“Nghĩ lại thì dạo này thật khó để nhìn thấy khuôn mặt của Choi Hong Seo phải không? Anh chàng đó thật hot quá nhỉ!”

Tae Yoon, người đang hoàn tất các khâu chuẩn bị cho việc mở cửa hàng phía sau quầy, đã dùng dao gõ vào bàn và cười khúc khích. Trước khi Hong Seo và Layered trở nên bận rộn như bây giờ, cậu ấy đã được đưa đến Dome một vài lần, vì vậy mà Tae Yoon và Hong Seo có mối quan hệ rất tốt.

“Đây, xong rồi! Dù sống chung một nhà nhưng thật khó để gặp nhau nhỉ? Lần cuối cùng cậu nhìn thấy cậu ấy là khi nào…”

Khi tôi đang ngủ ở ký túc xá thì có thấp thoáng nghe thấy tiếng Hong Seo ra vào phòng tắm. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi nhìn thấy hay nói chuyện trực tiếp với cậu ấy là khi nào.

Trong số các thành viên của Layered thì có hết 4 người (trong đó có Hong Seo), Hyun Soo, và tôi. Tổng cộng có sáu người đang sống ở tầng hai của một ngôi nhà dành cho nhiều người mà tôi hay gọi là ký túc xá. Đã bốn năm kể từ khi chúng tôi sống chung trong một căn hộ ba phòng, một phòng tắm. Chỉ vài tháng trước, chúng tôi phải đi tắm hai người một lúc khi lịch trình trùng nhau, nhưng những ngày này, tôi có cảm giác như mình đang sống trong ký túc xá với Hyun Soo, người ở cùng phòng với tôi.

“Cậu ấy vẫn đang ở Bangkok để tham dự fan-meeting. Xuất hiện trên một số chương trình truyền hình, trả lời phỏng vấn tạp chí và ngay sau khi trở về Hàn Quốc vào ngày mốt, Hong Seo sẽ đến dự tiệc của đạo diễn Kang Woo Hyun…”

Jae Woo đang nhìn chằm chằm vào khoảng không và đọc lại lịch trình của Layered, bỗng nhiên quay sang tôi như thể cậu ấy nhớ ra điều gì.

“Anh, em đoán là có thể gặp Hong Seo ở đó, tại bữa tiệc của đạo diễn Kang.”

Trước khi Jae Woo kịp nhận ra thì đã có một đống xương gà chất trước mặt. Tôi chắc rằng mình đã dùng đũa rất chăm chỉ, nhưng bát của tôi vẫn chưa vơi được một nửa. Trong lúc Tae Yoon không để ý, tôi lấy một ít thịt của mình cho vào bát Jae Woo.

“Bữa tiệc đó…tôi cũng được mời à?"

“Anh nói sao?”

“Tôi thậm chí còn không được mời… Tôi đang tự hỏi liệu giám đốc có đưa tôi đi cùng ông ta không đây?”

Jae Woo chậm rãi chớp đôi mắt hai mí, lắc đầu nói một cách kiên quyết.

“Chả hiểu nổi ông chủ là người như thế nào nữa? Nếu không phải là ông ta thì công ty đã lớn mạnh hơn rồi.”

“Ăn hết đồ của mình đi chứ! Sao anh lại bỏ đồ vào bát của người khác? Cậu lại định giảm cân nữa à?”

 

Tae Yoon nhận thấy bát của Jae Woo đã được đổ đầy, còn cậu ấy thì đang bày tỏ sự phẫn nộ với Jeong Ji In rằng gà hầm sâm được ăn để tốt cho sức khỏe và không liên quan gì đến việc ăn kiêng cả.

“Anh à, bữa tiệc đó…để đề phòng, em đã hỏi nhãn hàng L liệu có thể tài trợ quần áo cho chúng ta không, và họ đã đồng ý. Mặc dù em đã giải thích rằng sẽ không chụp ảnh quảng cáo vì đây là bữa tiệc riêng tư nhưng họ vẫn nói không sao. Em nghĩ đã có rất nhiều phản hồi tích cực về trang phục của anh trong sự kiện của khách sạn Knox vừa qua. Ngày mai em sẽ đi lấy quần áo và mang đến chỗ anh. Sau buổi casting... khoảng 7 giờ được không?”

“Ôi trời, cái này! Diễn viên Jeong hãy ăn chút gì đi! Sao đang ăn mà cứ nói về công việc vậy hả?"

Đáp lại lời trách mắng của Tae Yoon, Jae Woo và Ga Yoon chế nhạo, cho rằng anh đang tỏ ra thiên vị quá mức. Tôi đã cười một chút khi nhìn ba người họ cãi nhau, nhưng đầu óc tôi không mấy thoải mái lắm vì áp lực của buổi casting.

 

*1) Debut: ra mắt, thường dùng trong ngành giải trí khi các idol, ca sĩ, diễn viên lần đầu xuất hiện trước công chúng

2) Khi nào đọc đến đoạn lý do Jeong Ji In trở về Hàn Quốc thì các bạn sẽ hiểu vì sao cậu ấy lại hồi hộp như vậy khi được báo là có người nhận ra mình

3) Pyeong: đơn vị tính độ rộng hay diện tích của Hàn.

 

 CHAP TRƯỚC  |  MỤC LỤC  |  CHAP SAU

Comments