[CHAP 10] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN
“A…Ách..sướng..”.
Tôi rên rỉ như thể đang thổn thức khi vòng eo của tôi ngày càng chuyển động dồn dập. Âm thanh giao phối như có ai đó đang dẫm lên lớp bùn* khiến thính giác của tôi muốn phát điên. Tôi nắm chặt bờ vai đang che phủ cơ thể tôi của anh ấy.
Chỉ cần một chút chuyển động qua lại trong quá trình đưa vào đã khiến dương vật của anh ấn mạnh vào tuyến tiền liệt. Không, không phải chỉ mỗi tuyến tiền liệt bị kích thích. Nó quá lớn, quá đầy, cảm giác như muốn nổ tung. Đồ đạc của anh ấy chạm tới từng cen-ti-mét nội thất bên trong của tôi, va đập liên hồi, khuấy tung mọi thứ. Tôi không nghĩ mình có thể trải nghiệm cảm giác quan hệ tình dục một cách sống động như thế này.
“A..A…Tôi không thở được…”
“Là cái lỗ cậu đang bị lấp đầy thôi, không đến mức nghẹt thở đâu!”
Cố gắng thở chậm. Tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi vì xấu hổ.
Vừa thì thầm như vậy, anh vừa tiếp tục kích thích bộ phận sinh dục của tôi để làm tôi phân tâm. Anh dùng ngón cái xoa quy đầu để tôi cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Khuôn mặt anh lấp đầy tầm nhìn của tôi bị mờ đi bởi những giọt nước mắt sinh lý. Anh nhìn vào từng tấc gương mặt tôi như thể muốn nuốt chửng nó ngay lập tức.
“Cậu có muốn ra một lần không? Có muốn tôi xuất tinh không?
Tôi gật đầu vài lần trước câu hỏi của anh. Có vẻ như việc đưa vào sẽ dễ dàng hơn sau khi xuất tinh.
“Ừm... Ừm.. ừm.”
Anh đẩy lưỡi vào trong miệng. Không còn bướng bỉnh nữa, tôi mở rộng miệng nhận lấy. Chỉ cần nhận được sự vuốt ve của phần thịt mềm cọ xát nơi đầu lưỡi cũng đủ khiến cho sự căng thẳng ở lưng tôi cũng được thư giãn phần nào.
Khi chúng tôi hôn nhau, hơi thở dần dần tìm lại nhịp điệu. Bên trong vốn nóng lên do nhiệt ma sát khô, bắt đầu trở nên ướt đẫm khi chất bôi trơn được trải đều theo lực đẩy nhịp nhàng. Sự thoải mái dâng trào ở phía trước hạ bộ của tôi, nơi anh khéo léo kích thích, môi tôi há hốc đến mức muốn nuốt nước miếng cũng không được.
Mọi sự chống cự của tôi đều bị tan biến.
Bàn tay anh vuốt ve cánh tay tôi từ vai xuống rồi siết chặt mu bàn tay. Ngực áp vào vai. Tốc độ di chuyển của dương vật ra vào dần tăng lên nhưng nụ hôn lại chậm lại và sâu hơn. Đó là một nụ hôn mà tất cả những chỗ chồng lên nhau và cọ xát dường như hòa vào làm một.
Trong khi miệng tôi đang tan chảy một cách ngọt ngào, thì con vật thở phì phò bên dưới đang di chuyển hồng hộc ra vào bên trong tôi. Âm thanh đũng quần của anh chạm vào mông tôi càng nhanh, thì sự phấn khích của tôi càng trở nên mãnh liệt.
“Ư…Ưm..Ư..!”
Cảm giác xuất tinh dâng cao. Tôi cố gắng đẩy lưỡi anh ấy ra, nhưng anh ấy khiến tôi cảm thấy làm điều đó chỉ tổ thừa thãi bằng cách đưa lưỡi lướt qua toàn bộ vòm miệng mẫn cảm. Tôi đưa tay ra sau, nắm lấy vai anh và xuất tinh trong khi miệng vẫn mím chặt.
Ngay cả khi tôi đã xuất ra, tốc độ lắc hông của tôi cũng không vì thế mà được giảm bớt. Như thể anh ấy đang chờ đợi mọi căng thẳng rời khỏi cơ thể tôi để gia tăng tốc độ và chiều sâu, tận hưởng sự thâm nhập. Không còn những cú đánh mông hay bỏ chạy nữa. Tôi có cảm giác một ngọn lửa đang bùng cháy từ bên trong cơ thể mà mỗi khi nó tắt đi chỉ để lại quy đầu, rồi lại bị đẩy vào cùng một lúc.
Bên trong của tôi đang vặn vẹo và siết chặt anh đến mức chính tôi cũng có thể cảm nhận được. Nó thật tuyệt vời, nó thật tuyệt vời đến mức có thể giết chết tôi…
Tôi gần như hét lên safe word nhiều lần do liên tục đạt cực khoái. Không phải vì tôi muốn dừng lại hay cảm thấy không an toàn. Một phần trong tôi đã được đạo đức hóa để cảm thấy tội lỗi mỗi khi đối mặt với khoái cảm cực đỉnh và nỗi lo sợ sẽ trở thành một con vật tham lam tình dục cứ kéo tôi lại.
Nhưng mong muốn được làm đến tận cùng vẫn cứ thôi thúc tôi. Mỗi khi safe word thốt ra đầu lưỡi, tôi lại nuốt chửng bằng cách cắn vào cổ tay hay vai anh ta.
Tôi lên đỉnh lần thứ tư khi đang ngồi trên đùi anh ấy, tôi không còn tâm trí để chọc tức hay từ chối anh nữa. Tôi vòng tay qua vai khi anh ấy nhấc tôi lên. Tôi điên cuồng để lại dấu vết khắp nơi trên cơ thể anh ấy, bất kỳ nơi nào mà tay và miệng tôi có thể chạm vào.
“Cậu còn đó không..? Cậu thấy thế nào? Có ai từng làm cậu thỏa mãn như vậy không hả..?
Anh cắn vào vai tôi, lẩm bẩm như người mất trí.
Tôi không biết bất cứ điều gì nữa, nhưng tôi chưa từng thỏa mãn như vầy trước đây. Tôi thậm chí còn không cố gắng theo đuổi sự thỏa mãn. Tôi đã từ bỏ vì tôi nghĩ rằng không ai có thể đáp ứng được nhu cầu của tôi, điều mà ngay cả tôi cũng không thể xác định được.
Trong khi anh ấy cởi bao cao su không biết bao nhiêu lần, vứt vào thùng rác trong phòng tắm rồi quay lại thì tôi đang nằm duỗi dài, trần truồng lộ ra giữa nhà. Tôi thậm chí còn không đủ sức lực để kéo tấm chăn che đi phần kín của mình.
Tôi ngơ ngác nhìn anh mời nước và lắc đầu.
Lưng và vai anh đỏ ửng khi ngồi trên mép giường uống nước đóng chai.
“Xin lỗi…”
Người đàn ông quay lại với vẻ mặt cho thấy anh ta không biết ý nghĩa của lời xin lỗi là gì. Tôi ngồi dậy với cơ thể kiệt sức và lẩm bẩm, xoa dịu giọng nói khàn khàn khủng khiếp của mình.
“Lưng anh… thật là một mớ hỗn độn.”
“À…”.
“Tôi không định phải thô bạo… nhưng tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó giữa chừng…”
Sau cơn làm tình, cổ tay cầm chai nước của anh trở nên lộn xộn. Anh ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và nhìn xuống cổ tay mình.
“Như cậu có thể thấy đấy, cơ thể tôi rất khỏe mạnh. Nếu tôi không thích thì đã không cho phép, nên cậu đừng lo lắng về điều đó!”
Giọng anh khi nói điều đó đã bị khàn đi rõ rệt. Tuy nhiên, nghe vẫn không tệ, có lẽ vì anh có một chất giọng trầm mượt mà.
Thấp thoáng trên vai anh, bình minh của Bangkok đang dần ló dạng trong ánh sáng tím đậm. Tôi bất chợt cảm thấy xấu hổ vì đã dành gần 5 tiếng đồng hồ chỉ để quan hệ tình dục.
Ánh mắt anh chợt tập trung vào chiếc tủ đầu giường. Ở đó có một chiếc đồng hồ điện tử để bàn, còn phía trước một chút là chất bôi trơn và bao cao su tôi đã chuẩn bị từ trước. Không rõ chính xác anh ta đang nhìn gì.
Im lặng một lúc, anh lặng lẽ hỏi, ánh mắt vẫn nhìn về cùng một hướng.
“Cậu nói cậu phải rời khách sạn lúc 5 giờ phải không?”
Tôi chậm rãi quay lại và gật đầu với anh ấy.
Kỳ lạ thay, thật khó để chịu đựng được sự im lặng của anh. Đôi mắt anh trong suốt như ánh mắt một con thú vô tội khi anh nhìn tôi, và tôi có cảm giác như mình đang làm điều gì đó thật khủng khiếp: cướp đi trinh tiết của anh rồi đuổi anh đi. Môi và tay tôi giật giật khi cảm thấy mình cần phải an ủi anh ấy bằng một nụ hôn.
Nhưng đó là một suy nghĩ vô ích. Anh ta là một người đàn ông có kỹ năng quyến rũ tình một đêm và quan hệ tình dục cực đỉnh. Không cần thiết phải cảm thấy tội lỗi về việc mất trinh.
Anh ấy làm tình giỏi, nhưng thành thật mà nói, tôi hơi thất vọng vì tất cả sẽ kết thúc chỉ sau một buổi. Tôi muốn thay đổi không khí bằng cách nói điều gì đó, nhưng… thay vào đó tôi lại cắn môi trong im lặng.
Anh nhặt bộ quần áo đẫm mồ hôi của mình lên rồi mặc vào. Tôi định nói rằng ít nhất anh có thể đi tắm nhưng lại thôi. Anh ấy là nhân viên của khách sạn. Sau khi tôi trả phòng, anh ấy có thể lấy được chìa khóa để xóa sạch mọi dấu vết của vụ việc.
Anh ấy dường như không hề do dự cho đến khi mặc xong quần áo và đi ra khỏi cửa. Anh ấy đứng phía ngoài cánh cửa đang mở quay lại nhìn tôi. Đôi môi khô run run lộ rõ sự do dự.
“Tôi đưa cậu ra sân bay nhé ?”
Một tiếng cười bất lực vang lên trước câu hỏi đó. Sẽ có gì khác biệt nếu chúng ta kéo dài thời gian bên nhau trên đường đến sân bay?
“Tôi còn đi cùng … đồng nghiệp.”
Khuôn mặt anh mỉm cười cay đắng, hối hận khi lỡ nói ra điều mình không nên nói.
Sau khi anh rời khỏi, tôi cũng không còn thời gian để chìm đắm trong mớ cảm xúc lộn xộn. Đã đến lúc phải nhanh chóng đóng gói hành lý. May mắn thay, không có quá nhiều thứ để mang theo. Tất cả những gì tôi có chỉ là những đồ đạc đơn giản có thể nhét vừa túi ba lô.
Sau khi tắm, đội mũ bóng chày và đeo đồng hồ, tôi tìm thấy một tin nhắn trên cuốn sổ ghi chú của khách sạn. Đó là một tin nhắn ngắn không có tên, chỉ có địa chỉ email. Mặc dù có vẻ như nó được viết nguệch ngoạc một cách vội vàng nhưng đó vẫn là một bức thư tay đẹp.
Tôi xé tờ giấy có in logo khách sạn, nhét vào túi rồi rời khỏi phòng.
14 giờ sau, tôi lại gặp anh ấy tại khách sạn Knox ở Seoul.
*
Các quán karaoke, host bar, quán rượu trò chuyện, nhà nghỉ… trên những con phố tràn ngập các loại hình giải trí vẫn hoạt động rộn rã dù đã quá nửa đêm.
Các biển hiệu được trang trí bằng đèn neon được treo dày đặc trên các tòa nhà, tỷ lệ chen chúc đến mức che lấp hết các bức tường.
Chiếc taxi từ từ đi qua đám đông say xỉn. Tôi muốn dừng lại ở tốc độ chậm hơn tốc độ đi bộ, nhưng ở khoảng cách như thế này, sẽ rất rắc rối nếu có ai đó chú ý đến tôi.
Đến đoạn đường số lượng biển hiệu giảm dần và ánh sáng nhân tạo của các bóng đèn neon cũng bị bóng tối nuốt chửng, thì nơi đây bắt đầu tiến vào khu dân cư. Mặc dù gọi là khu dân cư nhưng nó không phải là một khu vực dành cho người dân sinh sống điển hình, mà chỉ là nơi có vài ngôi nhà dành cho gia đình các hộ kinh doanh buôn bán.
Trước một nhà hàng bán cá tươi, tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang bị một người thanh niên xa lạ giữ lại. Sau khi xác nhận đó là Ga Yoon, tôi nhanh chóng bước ra khỏi taxi.
Không khí thật oi bức. Tôi kéo vành mũ của mình sâu hơn và vội vã bước đi.
“Ga Yoon!”
“Anh.”
Khi đến gần, tôi thấy Ga Yoon đang cầm trên tay một tờ rơi thô sơ. Có hàng tá tờ rơi tương tự nằm rải rác trên đường.
“Chị gái à, tôi xin đảm bảo về chất lượng của các máy nghe nhạc tại cửa hàng của chúng tôi. Đẳng cấp người nổi tiếng hay dùng! Chị sẽ không bao giờ phải hối tiếc đâu! Nếu chị đến chỗ chúng tôi, tôi nhất định sẽ giảm giá. Hãy ghé qua một lần nhé!
Người thanh niên liếc nhìn về phía tôi, nhét danh thiếp của mình vào túi xách Ga Yoon rồi nhanh chóng rời đi. May mắn thay, có vẻ như cậu ta không nhận ra tôi.
“Gì thế?”
“À… không có gì to tát đâu, chỉ là đang mời chào khách hàng thôi.”
Ga Yoon nhìn xuống tờ rơi đã được đưa cho cô bằng ánh mắt bối rối, rồi nhét nó vào túi.
Chú thích:
* âm thanh giẫm lên lớp bùn: bạch bạch
Comments
Post a Comment