[CHAP 1] SỰ LỰA CHỌN TRONG NHỮNG LỰA CHỌN

 

"Vận mệnh không phải là sự tình cờ, nó là sự lựa chọn

Nó không phải là thứ chờ đợi sẽ có, nó là thứ cần phải đạt được"

William J. Bryan

Đợi thang máy thật nhàm chán.

Tôi đứng khoanh tay nhìn lên đầu cửa tháng máy, rồi hướng mắt về phía cảnh đêm thành phố Bangkok. Tầng 7 của khách sạn nhìn thẳng ra câu lạc bộ thể thao hoàng gia Bangkok. Một đường chân trời lung linh hiện lên trên nền đất tối, những bụi vàng lấp lánh hư ảo phía xa hứa hẹn những hy vọng hão huyền. Khó có thể tin rằng một khách sạn nằm ở khu trung tâm lại yên tĩnh như thế này, thậm chí gần như thê lương. Có rất nhiều phòng, nhưng hầu hết đều trống rỗng.

Với vị trí và quy mô của , khách sạn này có lẽ từng là một trong những nơi sang trọng bậc nhất. Tuy nhiên, Bangkok lại là thành phố các khách sạn mới được xây dựng lên mỗi khi bạn thức dậy. Nên nếu không được đầu tư sửa chữa, khách sạn cổ kính này sẽ khó lấy lại được hào quang như trước đây. Bỏ qua tất cả những điều đó, nó là một địa điểm hoàn hảo cho buổi chụp hình. Cả biên tập viên và nhiếp ảnh gia phụ trách đều phải công nhận điều này.

Một tiếng chuông vang lên sau lưng tôi. Đó không phải là âm thanh phát ra từ thiết bị điện tử mà là âm thanh kim loại giống như tiếng chuông thật. Nội thất của thang máy được trang trí theo phong cách châu Âu. Nó phải là mốt vào thời điểm khách sạn được xây dựng. Vì thế, nó giống như cỗ máy quay ngược thời gian. Khi cánh cửa thang máy mở ra, tôi có cảm giác như một thời điểm trong quá khứ mà tôi muốn quay lại sẽ xuất hiện. Thật là một trí tưởng tượng phong phú. Tôi khẽ thở dài và đi xuống sảnh.

Đêm khuya, tiền sảnh vắng vẻ buồn bã. Cảm thấy ngay cả tiếng giày nện xuống sàn không quá lớn cũng trở nên nổi bật, tôi bất giác trở nên thận trọng hơn trong các bước đi của mình. Ở cuối phía bắc của sảnh, quanh góc, có một quán bar nằm trong khuôn viên. Một nhân viên nhìn thấy tôi tiến đến lối vào của quán bar.

"Chào buổi tối, quý khách đi một mình ạ?”

Sau khi cười nhẹ và gật đầu, anh ấy dẫn tôi vào hành lang phía sau. Không biết có phải do tâm trạng hay không, anh ta liếc nhìn tôi một cách lạ thường. Có thể anh ta đã thấy tôi quay phim bên trong khách sạn. Ghế hầu như còn trống, vì vậy có rất nhiều lựa chọn. Tôi ngồi vào chiếc bàn cạnh một cái hồ nhỏ.

"Anh có phải là diễn viên Hàn Quốc đã quay phim tại khách sạn của chúng tôi lần này không?"

Nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống bàn dè dặt hỏi, giọng có chút ngượng ngùng

“Vâng đúng vậy!"

“Tôi là một fan hâm mộ của phim truyền hình Hàn Quốc!”

"Tôi không nổi tiếng lắm..."

“Tôi nghĩ anh đã xuất hiện với tư cách là bạn của nam diễn viên Yoon Joo Ho trong phim Tomorrow’s Diary.

"Vâng đúng vậy. Cảm ơn vì đã nhớ!

Anh ta khẽ lắc đầu và mỉm cười. Tôi hơi bất ngờ vì không ngờ có người lại nhớ đến tôi như vậy.

Tomorrow’s Diary là thất bại duy nhất của ngôi sao Halluy Yoon Joo Ho. Đó là một bộ phim truyền hình thành công vừa phải với tỷ suất người xem khoảng 10% và có một lượng người hâm mộ riêng của nó, nhưng đó lại là một thành tích kém đối với một tác phẩm do Yoon Joo Ho đóng chính. không thấy nhiều triển vọng ở thị trường nước ngoài mà anh ta kỳ vọng nhất, truyền thông thậm chí còn đề cập đến sự sa sút của Yoon Joo Ho.

Nhưng trái lại, độ nhận thức của tôi đối với công chúng lại được nâng cao hơn trước. Nhờ hình ảnh chàng trai tài phiệt sành điệu mà tôi thể hiện trong Tomorrow’s Diary, số lượng các sự kiện và buổi chụp hình như thế này đã tăng lên đáng kể. Vấn đề là tôi đã không thể có được vai diễn nào tiếp theo trong nửa năm vì hình ảnh đó đã được đóng khung quá mạnh mẽ.

Thực sự là rất ngầu. Tôi muốn ủng hộ anh trong tương lai, anh có thể cho tôi biết tên được không?

Anh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngất như thể anh ấy đã gặp một ngôi sao mà anh ấy thực sự ngưỡng mộ.

Một người xuất hiện trong cùng bộ phim với Yoon Joo Ho.

Có lẽ bây giờ người này đang nhìn Yoon Joo Ho qua tôi. Chuyện đó khá là phổ biến trong các chuyến công tác nước ngoài. Không có gì để cảm thấy thất vọng!

“Chắc hơi khó vì nó là tên tiếng Hàn… Tôi có thể xin tài khoản mạng xã hội của anh không?”

Anh ấy vui mừng đưa điện thoại di động của mình, tôi cung cấp cho anh ấy tài khoản chính thức do công ty quản lý

            Jeong... Ji….In..."

Tên của tôi cũng được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung trên hồ sơ tài khoản. Tôi giơ ngón tay cái lúc anh ấy đang lắp bắp đọc tên, anh ấy hơi đỏ mặt và mỉm cười. Theo lời giới thiệu, tôi gọi ly cocktail đặc trưng của khách sạn rồi mở cuốn sách đặt bên cạnh bàn.

Sau khi kết thúc lịch quay 3 ngày 2 đêm, tất cả các nhân viên đã ra ngoài để tận hưởng đêm cuối cùng. Vì muốn dành thời gian thư giãn một mình, tôi đã từ chối lời đề nghị của họ. Những dòng chữ cứ chạy vụt qua mắt. Úp cuốn sách lên bàn chỗ trang mình đang đọc, tôi nhìn quanh.

Giống như tiền sảnh, quán bar cũng yên tĩnh. Từ lâu rồi xu hướng bar khách sạn ở Bangkok đã chuyển sang phong cách rooftop. Quán bar nằm trong khoảng sân kín dường như không đủ để thu hút những du khách trẻ tuổi. Chỉ có ba hoặc bốn bàn khách bao gồm cả tôi. Người đàn ông da trắng đang dùng bữa đơn giản một mình trên chiếc ghế đối diện và chiếc bàn lớn nhìn chéo từ hướng tôi ngồi là những khách hàng duy nhất trong quán. Nhóm nam thanh nữ tú mặc vest không hợp với không gian lãng mạn của những ngọn nến lung linh trên bàn. Ở chiếc bàn phía sau họ hai người đàn ông khác mặc vest ngồi nghiêm trang. Nó trông giống như người phục vụ hoặc vệ sĩ của ai đó.

“Ở đằng kia đang có cuộc họp kinh doanh của các quan chức khách sạn. Có vẻ như nó sẽ sớm kết thúc, hy vọng không làm phiền quý khách.”

Người nhân viên quay lại với ly cocktail đã chú ý đến ánh mắt của tôi và lịch sự giải thích. Tôi đã không nhìn vào đấy nữa vì nghĩ rằng điều đó sẽ phá hỏng bầu không khí. Tôi gật đầu và mỉm cười.

Có lẽ hầu hết các diễn viên đều như vậy, tôi cũng có thói quen quan sát mọi người. Nhưng ngay cả khi không phải do thói quen, vẫn có một người đàn ông đặc biệt nổi bật xen lẫn trong nhóm mặc vest đó. Trước hết, vóc dáng là khá tuyệt vời. Đánh giá từ cách anh ấy ngồi,  có vẻ là người có tầm vóc hiếm có trong số những người châu Á. Đó là một vẻ ngoài ấn tượng mà bất cứ ai cũng không thể không chú ý. Trước đây, một võ sĩ hỗn hợp nổi tiếng đến thăm khách sạn do mẹ tôi điều hành và gây náo loạn. Võ sĩ đó chụp ảnh kỷ niệm cùng đàn em sau khi đi ăn nhà hàng có thân hình rất tuyệt vời. Thoạt nhìn, anh ấy trông mảnh khảnh, nhưng thân hình và bờ vai rất dày và rắn chắc. Người đàn ông mặc vest với hình dáng tinh tế trên cơ thể gợi nhớ đến một vận động viên đang mải mê với cuộc họp. Cặp kính gọng kim loại mảnh tôn lên đường nét khỏe khoắn trên gương mặt, tưởng chừng như lạc lõng nhưng lại hợp nhau đến lạ lùng. Trong mắt bất cứ ai, bất kể đông hay tây, anh đều xứng đáng được coi là một mỹ nam tuyệt sắc. Hơn hết là sự quyến rũ đầy nam tính tràn ngập.

Nếu bạn xem đàn ông là đối tượng quan hệ tình dục, bất kể mẫu người lý tưởng của bạn là gì, bạn sẽ mơ ước được quan hệ tình dục với anh ta ít nhất một lần.

 

 

Comments